Wednesday, February 15, 2012

NỤ HÔN HUYỀN SỬ





NỤ HÔN HUYỀN SỬ


Mặt đối mặt mà còn ngờ huyễn ảnh
Tay trong tay mà tưởng vẫn muôn trùng
Phải là anh, chàng Hoàng Tử đấy không
Vừa hôn nhẹ cho em bừng tỉnh giấc ?

Đây là mộng hay là đời rất thật
Mà thơ em say qúa rượu đào nguyên
Mà tim hồng rộn rã nhịp tiền duyên
Khi trân trọng vinh tôn anh Hoàng Tử

Em, Bạch Tuyết, chờ nụ hôn huyền sử
Để thần kỳ sống dậy cả hoàng cung
Giấc ngủ em hoang tím cõi vô cùng
Lửa hy vọng đã phai tàn, mỏi mệt

Trong tuyệt vọng, nhiệm màu anh đã đến
Khoảng địa cầu một phút bỗng thăng hoa
Hãy ôm em và chớ lỏng tay ra
Để vũ trụ long lanh màu hạnh phúc

Em thảng thốt giữa tuyệt vời cung bậc
Bởi hồn  anh, nguồn  lửa ấm tình yêu
Cảm ơn anh đến mấy  cũng không nhiều ....


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

TÌNH QUÊ




TÌNH QUÊ


Trúc xanh em thắt lưng xanh
Gặp anh ngoài ngõ và anh trầm trồ
Người đâu dễ mến thế cơ
Chao ơi, một dáng tiểu thơ dịu dàng
                        *
Mùa xuân năm ấy hoa vàng
Em xem hát ở đình làng, gặp anh
Anh mời em miếng trầu xanh
Em không dám nhận nên thành không quen
Về nhà em nói với em
Mãi sang năm mới được xem hát đình !
                        *
Hè về sen nở càng xinh
Em ra hồ biếc một mình hái sen
Khăn hồng, yếm thắm, đường quen
Gặp em, anh chẳng mời em trầu tình
Nhưng anh hỏi chứ cô mình
Mẹ cha đã hẹn duyên lành đâu chưa ?
Thẹn thùng em chẳng dám thưa
Nhưng lòng muốn nói rằng chưa chốn nào
(Ý còn chờ bậc anh hào
Bõ công chuốt liễu trau đào điểm trang!)
Em về, đêm ấy trăng vàng
Ngồi bên hiên vắng mơ màng nhớ ai
                          *
Mùa Thu biếc đỉnh non đoài
Thắt lưng hồ thủy, áo dài nâu non
Mặn mà yếm thắm lòng son
Ðoan trang xách chiếc giỏ tròn hái dâu
Vườn dâu ở ngõ Thượng Cầu
Gặp anh xóm Hạ, ướm câu ân tình
                          *
Ơi cô mình, hỡi cô mình
Thuê anh kéo kén dệt xinh lụa ngà
Chăm lo bác mẹ tuổi già
Nuôi con, việc nước, việc nhà, làm chung
                         *
Em nghe, thẹn đỏ má hồng
Quay đi hờn dỗi nhưng lòng đơm hoa ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân