Saturday, January 14, 2017

TRỐN TUYẾT














TRỐN TUYẾT



Rồi có một ngày em sẽ trốn anh
Như loài ngỗng bay về Nam trốn tuyết
Em trốn thế cho tình thành bất diệt
Sống trong tim và chẳng thể suy mòn
                                                      
Lòng em bây giờ như chiếc thuyền con
Bơi trên biển tình yêu anh lớn quá
Bất ngờ ra khơi, cái chi cũng lạ
Không chuẩn bị gì em sẽ lạc thôi !
                                          
Em đứng đây ngơ ngác giữa dòng đời
Đời không trẻ nhưng sao hồn thơ dại
Khác với ngày nào ngu ngơ con gái
Mười bảy, vào yêu tưởng đã trưởng thành
                                          
Em không ngờ rằng em lại yêu anh
Yêu tha thiết và chân thành đến thế
Vì lúc bên anh bão bùng dâu bể
Sấm chớp đầy trời lòng vẫn an nhiên
                                       
Khi xa anh em chất ngất ưu phiền
Và giông tố bỗng gầm lên dữ dội
Em sợ hãi thu mình trong bóng tối
Giữa mỏng lằn ranh hỏa ngục - thiên đường
                                               
Công viên lạnh rồi, hoa đã nhạt hương
Như lòng anh đã mờ phai kỷ niệm
Anh, bầy ngỗng đang tìm nhau bàn chuyện...
Cho một ngày trốn tuyết, xoải về Nam



Song Châu Diễm Ngọc Nhân

NỖI BUỒN ĐÔNG

 


NỖI BUỒN ĐÔNG



Tuyết lớp lớp, tuyết quay cuồng tuyết đổ
Cả không gian đầy tuyết, trắng như bông
Gió và tuyết cùng tung hoành thịnh nộ
Trong cơn mê, trời đất nhập cơn đồng
                          * 
Không một bóng người đi trên hè phố
Xe họa hoằn đôi chiếc chậm bò qua
Có chiếc gầm lên rồi nằm tại chỗ
Có chiếc đứng im nhìn tuyết nhạt nhòa
                          *
Gió bẻ cành tươi quăng ra giữa lộ
Gió xô cây, gốc rễ bật lên lề
Những hàng cây đứng vặn mình khốn khổ
Suốt một ngày tê tái đến hôn mê ...
                          *
Sáng thức dậy mắt nhìn qua cửa sổ
Ơi một cảnh đời quá đỗi tang thương
Trên mặt tuyết là hoang tàn gẫy đổ
Cành lá tơi bời, tan tác, thê lương
                         *
Có ánh mặt trời loé lên yếu ớt
Chẳng đủ nồng nàn cho tuyết tan rơi
Có một cánh chim bay qua, bất chợt
Để lại không trung tiếng hót rã rời



Song Châu Diễm Ngọc Nhân