Mới bốn giờ chiều trời đã tối thui
Ðêm dài qúa, đêm lạnh lùng, vô vị
Ôi đêm đông ở xứ người, Bắc Mỹ
Sao nhớ Sài Gòn, nhớ qúa đi thôi ...
Hỡi Sài Gòn yêu dấu của tôi ơi
Ðâu thuở đến trường đi bằng xe đạp
Ðâu những tiếng cười hồn nhiên bát ngát
Ðâu tuổi học trò lắm mộng nhiều mơ
Và những mùa xuân không hẹn không chờ
Chợt chín đỏ trên má hồng trinh nữ
Ðể anh dìu em vào đường tình sử
Hoa biển nở tròn, nắng biển mênh mông
Rồi bến xa tàu hơn bốn chục năm
Bến hóa đá và tàu thì khắc khoải
Ðịnh mệnh nào đã giơ cao lưỡi hái
Chém vào tim, bức tử cuộc tình hồng
Trái tim em, từ đấy, một mùa đông
Lạnh tê tái như chiều nay, Bắc Mỹ
Bởi vết tâm thương ngày đêm máu rỉ
Làm xuân xanh không nắng ấm mặt trời
Em nhớ Sài Gòn... nhớ lắm ... anh ơi ...
Xé tờ lịch nghe đau ngày tháng cũ
Xưa, chiều Sài Gòn chúng mình dạo phố
Nay, mùa Ðông Bắc Mỹ lạnh vô cùng ...
Nhưng bảo về thăm, em sẽ nói không
Vì sông núi vẫn còn kia, tàn ác
Em sẽ về ngày quốc ca cùng hát
Và cờ vàng bay ngập khắp trời quê
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
No comments:
Post a Comment