VÔ MINH
Hiện thân từ cõi mịt mùng
Hiện thân từ cõi mịt mùng
Hóa thân giữa chốn chập chùng nhân gian
Trải bao nắng lụn hoa tàn
Mà sao ta vẫn ngút ngàn lạc nhau
Trăng xưa đã nhạt bên lầu
Tình xưa còn có nguyên màu thủy chung
Hay trong sóng gió bão bùng
Đã xa mặt lại muôn trùng, lòng xa
Biết rồi có nhận nhau ra
Hay người ngoảnh mặt, hay ta lạnh lùng ....?
Hiện thân từ cõi vô cùng
Hóa thân thì cũng điệp trùng thế thôi
Như mây, tan hợp bên trời
Như cơn gió thoảng giữa đời lặng thinh
Như ta thăm thẳm đường tình
Biết đâu tiền định, xui mình lạc nhau
Rã rời thương bước chân đau
Ráng chiều ai vẽ nên màu vô minh !
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
No comments:
Post a Comment