Sunday, May 20, 2012

TẠ TÌNH




TẠ TÌNH

Thì ra lòng vẫn còn rung động
Khi gặp trong mơ một bóng hình
Cứ tuởng đài tim băng giá mãi
Nào ngơ tan chảy dưới bình minh !

Nào ngờ khi mắt chìm trong mắt
Là tảng băng kia bỗng vỡ oà
Và lúc lòng còn nghi ngại nhất
Thì niềm tin cũ bỗng khai hoa

Niềm tin ngày cũ nâng ta dậy
Đốt lửa cho ta ấm lại lòng
Đẩy khối đau thương vào dĩ vãng
Khơi nguồn hạnh phúc, một dòng trong !

Anh gieo hạnh phúc cho ta biết
Hương vị yêu thương rất ngọt ngào
Ta muốn quên đi đời xảo độc
Anh lay ta dậy với ca dao

Anh lay ta dậy bằng ngôn ngữ
Của trái tim yêu rất thật thà
Ta ngủ như nàng công chúa ngủ
Bởi bà phù thủy vốn gian ngoa

Anh như hoàng tử từ xa đến
Hôn nhẹ môi nàng một nụ hôn
Làm cả cung đình bừng sống lại
Chao ơi, tượng đá có linh hồn !

Hoá thân, thoát xác từ pho tượng
Để biết tình yêu quả nhiệm màu
Ta cảm ơn anh không thấy đủ
Thơ vàng xin dệt tạ tình nhau !


Song Châu Diễm Ngọc Nhân







NGỦ NGOAN


NGỦ NGOAN


Ngủ ngoan, anh bảo "ngủ ngoan"
Đừng thao thức nữa mà làm khổ anh
Cũng đừng ngáy nhé, ái khanh !
Kẻo không, Trẫm lại giật mình nhớ thương
Hồn chùng thêm nữa tơ vưong
Và lòng say nữa mùi hương của lòng
Đêm nay sáng qúa, trăng trong
Trăng thì sáng thế, sao lòng âm u ...???
Nếu như...anh nhỉ...nếu như.....
Tay anh làm gối thì mơ em tròn
Ngủ ngon, em sẽ ngủ ngon
Nhưng em... ngáy nhẹ để còn... thức anh
Giật mình giữa giấc đêm thanh
Có em trong cõi mộng xanh dịu dàng
Ghé môi, hôn rất nhẹ nhàng
Hôn bờ mi lụa, hôn làn tóc trăng
Anh dìu em đến cung Hằng
Môi thơm, ngọt lịm đường răng em cười ...
Ngủ ngoan, em ngủ... anh ơi...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân








THƠ VÀ NGƯỜI THƠ



THƠ VÀ NGƯỜI THƠ


Thơ là mộng và người thơ trong mộng
Khi người mang giai điệu phổ vào thơ
Khi người mang hình ảnh tự trong mơ
Qua nét bút, vẽ nên thành hiện thực


Và lòng họ nhiệm màu từng cung bực
Trong phím đàn trầm bổng phổ vào thơ
Họ tương tư, ước vọng, họ mong chờ
Họ mộng tưởng, cõi mơ mà cõi thực


Trong cõi mộng, họ cùng thơ thổn thức
Để tâm hồn rung động, toả yêu thương
Hạnh phúc là đây, giữa chốn vô thường
Họ sáng tạo cõi trời riêng: bất tử


Cõi trời ấy họ xây bằng ngôn ngữ
Và thăng hoa bằng nét nhạc, nguồn thơ
Của cõi đời và của cõi chân như
Trong cõi mộng mà vô cùng cõi thực !


Thực luyến mộng và mộng mang quyền lực
Đưa cõi đời rất thực tới trời mơ
Mơ rất đầy, mơ đọng lại thành thơ
Thơ là mộng và người thơ trong mộng....



Song Châu Diễm Ngọc Nhân