Sunday, December 4, 2016

KÝ ỨC TUỔI MƯỜI LĂM



KÝ ỨC TUỔI MƯỜI LĂM
(Về Nga, Quân, Khánh, những người bạn thân yêu của tôi thời hoa mộng)

*
Quân, Khánh nơi nào, Hằng, Nga nơi đây
Ký ức tuổi thơ thương nhớ vơi đầy
Ôi, thuở học trò thơm mùi giấy mực
Những buổi tan trường, hồn quyện vào mây
*
Những buổi tan trường trên con đường cũ
Mến từng cột đèn, thương từng gốc cây
Gót nhỏ,đường quen, mịt mù bụi phủ
Chào gió giao mùa, dăm lá vàng bay...
*
Có những buổi chiều nghỉ hai giờ cuối
Mình đến Bạch Đằng. Quân, Khánh nhớ không
Bốn đứa ăm kem. Nhỏ to cười nói
Đứa ngắm mây trời, đứa ngắm nước sông
*
Nga ước sau này sẽ là y tá
Đến khắp chiến trường xoa dịu niềm đau
Khánh mộng thi vào quân trường Võ Bị
Gìn giữ quê hương, bảo vệ đồng bào
*
Thế còn Quân? Quân thích làm gì nhỉ
Quân ấy à? Quân làm lính tàu bay!
Cánh sắt vẫy vùng trời quen đất lạ
Đem nắng xuân trải khắp nước non này
*
Và còn Hằng, Hằng thích là thi sĩ
Để làm thơ ca ngợi gió cùng mây
Ca ngợi giang sơn ngọc ngà, tuyệt mỹ
Của bốn nghìn năm trầm bổng, vơi đầy!
*
Ba mươi năm qua nhanh như giấc mộng
Ba mươi năm bùi, ngọt, đắng, cay, chua...
Ba mươi năm, nhạt phai trên màu tóc
Dâu biển thăng trầm, gió bão nắng mưa!
*
Quân, Khánh xưa ơi, tận cùng ký ức
Có khi nào nhớ lại tuổi mười lăm?
Nhớ những chiều vàng Tự Do, Nguyễn Huệ
Bánh cuốn Tao Đàn, nước mía Viễn Đông?
*
Nga bây giờ đã trở thành góa phụ
Sống âm thầm, tiếc nuối thuở vàng son
Kiếp tha hương, có những đêm không ngủ
Hằng vẫn làm thơ tiếc mộng chẳng tròn...
*
Quân, Khánh xưa ơi! Bây giờ đâu nhỉ
Phương trời nào nghe nhắc nhớ hay chăng?
Quân có tàu bay ? Khánh vào Võ bị
Như lời ta ước mộng thuở mười lăm ???
-
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
1991

Friday, November 18, 2016

TIẾNG THƠ




TIẾNG THƠ



Thơ phải đâu là ai cũng yêu
Người thì yêu ít, kẻ yêu nhiều
Có người không thấy thơ là bạn
Là tiếng tâm hồn nên chẳng yêu
  *
Có kẻ yêu thơ, đến với thơ
Tự trong vô thức, tự trong mơ
Và thơ yêu họ, thơ tìm họ
Như thể ngàn năm đã hẹn chờ ...
  *
Có kẻ qua thơ để giải sầu
Hết sầu, nào biết có thơ đâu!
Cho nên họ chẳng bao giờ hiểu
Thơ có hồn và thơ biết đau ...
  *
Thơ có hồn nên biết xót xa
Xót ai xương máu đắp sơn hà
Thương người không biết thơ là đạn
Để giữ quê mình nét gấm hoa...
  *
Có kẻ dùng thơ để tưởng rằng
Với thơ, tháp cánh, lướt đường trăng
Mà quên tô thắm lòng nhân bản
Nhân bản trong thơ mới vĩnh hằng !!
  *
Chẳng phải là ai cũng hiểu thơ
Hiểu thơ phải có trái tim cơ
Hiểu thơ phải có tình nhân loại
Phải có tình yêu với cõi bờ !!!
  *
Nếu chẳng yêu thơ, chớ ghét thơ
Thơ tô đời đẹp tự xưa giờ
Dù đời tàn nhẫn, đời vô cảm
Thơ vẫn cho đời bao ước mơ....


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


 http://www.youtube.com/watch?v=PseU-cLjd1E 


Friday, September 16, 2016

CHỚM THU

















CHỚM THU



Chớm Thu thôi đã lạnh lùng
Rưng rưng nắng tủi, rưng rưng mưa sầu
Trễ tràng ô thước bắc cầu
Ngưu Lang Chức Nữ chờ nhau nghẹn ngào
Ta buồn hơn thế nữa sao
Hẹn nhau ở chiếc cầu nào đây anh ...
Có ai bắc hộ chúng mình
Như chim ô bắc cầu tình thế không ?
     *
Chớm Thu thôi đã lạnh lùng
Nơi anh trời có rưng rưng thế này ?
Có ngồi đếm đốt ngón tay
Hỏi ngày tái ngộ là ngày nào không ?
Núi xanh mây đã nhuộm hồng
Thu xanh đỏ lá chờ mong lâu rồi
Trách bày ô thước mê chơi
Ngân Hà để mãi xa xôi đôi bờ
Nhớ nhung, Ngưu - Chức thẫn thờ
Lệ rơi trắng nỗi đợi chờ nhân sinh
     *
Sông Ngân nối nhịp cầu tình
Mùa thu có lạnh, chúng mình vẫn vui
Nhưng sao bờ vẫn xa xôi
Chim ô còn lạc bên trời ... chớm Thu !!!



Song Châu Diễm Ngọc Nhân



Monday, August 29, 2016

HƯ KHÔNG








 HƯ KHÔNG



Chiều nay gió bỗng se se lạnh
Tháng Tám mà trời đã thế ư ?
Lá biếc trên cành không biếc nữa ...
Và như thời tiết chớm vào thu !?
                                              
Chưa vàng nhưng nắng không còn ấm
Tựa mảnh tình xanh đã nhạt màu
Ai nói yêu ai, ai nói nhỉ
Nhưng lòng ai đó hướng về đâu...!?
                                                
Không sao, đừng ngại, đời là thế
Vì chữ yêu thương dễ nói mà
Nói dễ, thực hành đâu có dễ
Nên tình yêu ấy chẳng thăng hoa ....
                                           
Chiều nay những bước chân vô định
Ai bước lang thang lối bụi mờ
Mà tiếc vô vàn năm tháng cũ
Những ngày bình lặng của trời thơ ...

Những ngày tất cả êm đềm lắm
Cho đến hôm nao cũng độ này
Ai đến lòng ai triền sóng nổi
Hương đời thơm ngát, vị đời say ...
                                                      
Mắt nhìn, tay nắm, lời tâm sự
Dưới nắng hanh vàng, nắng chớm thu
Cao vút chim trời đôi cánh xoải
Hồn ai cánh mộng cũng phiêu du ...
                                                     
Nhưng rồi hạnh phúc ngày vui ấy
Như bóng mây qua, thật chóng tàn
Ai đến, ai đi, ai để lại
Một trời tím ngắt dấu ly tan
                                                    
Chiều nay gió chợt se se lạnh
Ai thấy lòng ai dậy bão bùng
Ai đã quên ai, ai vẫn nhớ
Cuộc tình xanh biếc hóa hư không ...
                                     
                                             
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
                   
                                                

Friday, August 26, 2016

BỨC TRANH VÂN CẨU













BỨC TRANH VÂN CẨU
  
 *

Tiếc cho một phút yếu lòng
Thân danh sự nghiệp theo dòng nước trôi
Tỉnh ra thì lỡ hết rồi
Tình ơi, một vở kịch đời cay chua
Mỹ nhân, tự những ngàn xưa
Anh hùng chết giữa ngu ngơ sóng tình
Dẫy đầy trong cõi nhân sinh
Bao nhiêu Từ Hải điêu linh vì Kiều ...
Nào ai hiểu được TÌNH YÊU
Thiên đàng - hoả ngục là điều không xa
Là tình, tình sẽ thăng hoa
Là oan ương sẽ nhạt nhòa cuồng phong
Khôn ngăn một phút sóng lòng
Để dây hệ lụy bao vòng buộc thân
Chàm kia đã vấy vào chân
Làm sao mà tẩy trắng ngần được đây
Chuyện đời chi khác áng mây
Nỗi đau có thật vẫn đầy phù du
Là tình hay đấy là thù
Mà đưa nhau đến thiên thu hận lòng


Bức tranh vân cẩu kìa trông....


Song Châu Diễm Ngọc Nhân




http://a.abcnews.com/images/GMA/abc_gma_raddatz_121112_wl.jpg
Former CIA Director Petraeus Blames His Mistress
Friday, 30 Nov 2012 01:14 PM
By Ronald Kessler
More ways to share..


Ronald Kessler reporting from Washington, D.C. — While admitting he “screwed up royally,” former CIA Director David Petraeus is now telling the world that his affair with Paula Broadwell was all her fault.

Petraeus’ friend, Brig. Gen. James Shelton, is saying that Broadwell is responsible for the affair with the married retired general.

Petraeus “was the innocent one when it came to relationships,” Shelton told the Daily Mail of London’s website MailOnline. Besides being beautiful, intelligent, and a fellow West Point Academy graduate, Broadwell is “a savvy woman,” Shelton said. “She’s not a kid. In a lot of ways I think she knows more about the world than Dave — I’m talking about sex.”

Lest there be any doubt that Shelton is speaking for Petraeus, the former CIA director wrote a letter to him about his affair after he resigned. On a regular basis, Petraeus emails friends in the media on “background” with self-serving comments that appear in stories attributed to those close to him.

Petraeus’ sorry explanation brings to mind the case of Clayton J. Lonetree, a Marine security guard based at the American Embassy in Moscow in the mid-1980s. The KGB used the strikingly beautiful Violetta A. Seina, who worked for the embassy in Moscow, to entrap Sgt. Lonetree in a honey pot, intelligence lingo for recruitment of a spy through sex.

As recounted in my book, “Moscow Station: How the KGB Penetrated the American Embassy,” in September 1985, Lonetree noticed Seina at a subway station. Lonetree thought the meeting was a chance encounter. Most likely the KGB had set it up.

From eavesdropping on phone conversations and picking up office gossip, it would have been easy for the KGB to learn that Lonetree had just gone through disciplinary proceedings and that the other Marines did not hold him in high esteem. The fact that he usually became a loud, boisterous drunk after only a few drinks was perfectly obvious. He was thus a ripe target for KGB recruitment.

Lonetree and Seina chatted for a few minutes in the subway. After that, he would try to find ways to run into her at the embassy when she was working there. He saw her again on a subway train in October.

Moscow’s extensive subway system crisscrosses the city like a spider web. The chances of running into someone twice by accident were as remote as running into the same person twice on New York City’s subway system. Yet Lonetree again thought it was a chance encounter.

As Lonetree and Seina chatted over the noise of the train, she missed her subway stop. He was flattered. This was too good to be true. Her soft, grey eyes seemed to hold the promise of all the love he had missed as a child. They got off together at the next stop and took a walk, chatting animatedly about American books, movies, and food.

After two hours, they parted. But in the next few days, Lonetree would see her again in the embassy. The KGB had to be chuckling at how smoothly the plan was working. The State Department’s preference for hiring Soviet employees over Americans played nicely into the KGB’s hands.

They next met at the Marine Corps ball in November. That evening, Lonetree danced with Seina several times. He was taken by her grace. By now, he was firmly hooked. Seina was far more beautiful and enchanting than any girl he could ever attract on his own.

Eventually, Seina invited him to her home on Volzhskiy Boulevard. Lonetree began having sex with Seina, known in spy lingo as a “swallow,” in January 1986.

Now the KGB began stepping up the pressure. Seina said she wanted to introduce Lonetree to her Uncle Sasha. In fact, according to CIA files, Sasha was Aleksei G. Yefimov, a KGB officer.

“You’re a good guy,” Yefimov told Lonetree. “If you are a friend of the Soviet Union, you will help me and Violetta,” Yefimov said.

As Yefimov began asking him for information about the embassy and the CIA officers stationed there, Lonetree recognized that he would have to play along, and he began spilling secrets. While he was not married, he had been violating rules against fraternization with Soviet women. And he did not want to lose Seina.

In August 1987, a military court convicted Lonetree of espionage and 12 other related counts. Among those counts were charges that he conspired with Soviet agents to gather names and photographs of American intelligence agents, to provide personality data on American intelligence agents, and to provide information concerning the floor plans of the U.S. embassies in Moscow and Vienna. He was sentenced to 30 years of imprisonment.

“I feared blackmail,” Lonetree told ABC’s Sam Donaldson in May 1996 after serving eight years in a military prison.

While Petraeus did not give away secrets to the enemy, the Lonetree case shows why those with security clearances are not supposed to put themselves in positions where they could be compromised. The leader of an organization should set an example and be beyond reproach.

Thursday, April 7, 2016

MỐI NỢ TẰM TƠ






















MỐI NỢ TẰM TƠ



Tôi đang sống những ngày trong bình lặng
Không vấn vương, không khắc khoải, đợi chờ
Và an phận trong góc đời yên vắng
Ba mươi năm dài chối mộng, từ mơ

Bỗng một buổi từ đâu anh hiện đến
Làm nắng hồng mây trắng ngát trời xanh
Tôi bỗng thích trầm tư bên ánh nến
Viết thơ tình nhờ gió tặng riêng anh

Mỗi ngày có hăm bốn giờ nguyên vẹn
Tôi nghĩ đến anh mười tám giờ tròn
Ồ, cũng lạ, ta chưa lần diện kiến
Mà ân tình như một thuở sắt son

Mỗi buổi sáng anh mỉm cười ý nhị
Và suốt ngày mình ríu rít bên nhau
Buổi tối đến vẫn anh đang thủ thỉ
Lời ru xanh như gọi mộng ban đầu

Tôi muốn nói cảm ơn anh nhiều lắm
Tình trong mơ như thế đủ vui rồi
Trách chi được, hai phương trời thăm thẳm
Đường vảo yêu đầy tín hiệu chia phôi

Tôi đã sống những ngày trong bình lặng
Không nhớ thương, không khắc khoải, đợi chờ
Nên muốn trở về góc đời yên vắng

Để trả cho đời mối nợ tằm tơ ....


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


Sunday, January 31, 2016

ĐOẠN TRƯỜNG
































ĐOẠN TRƯỜNG

*

Người hỡi, phải chăng là định mệnh
Tình nào rồi cũng thế. Đau thương !
Trời yêu nào cũng là hoang mộ
Cũng giết hồn ta, cũng đoạn trường !
 *
Vẫn đó, bài thơ tình chẳng gởi
Những bài dang dở chửa làm xong
Những thương tích cũ chưa lành lặn
Vết mới bồi thêm. Nhức tận lòng !
 *
Vẫn đó, một tình yêu đủ lớn
Đủ làm điêu đứng cả đời nhau
Đủ làm trời đất nghiêng từng chập
Đắng quá mà ta tưởng ngọt ngào !
 *
Vẫn đó, bao nhiêu hình ảnh cũ
Nụ cười, ánh mắt, cánh tay ôm
Làm sao đập nát đi tiềm thức
Đâu cõi âm ty để triệu hồn ???
 *
Đã cạn chén tình - ly độc dược,
Đang từng chút một, giết ta đây
Trời ơi ta khóc. Ồ, ta khóc
Ai lấp giùm ta nấm mộ gầy ?!
 *
Người ơi, ta muốn tan vào đất
Tìm lại trăm năm giấc ngủ hiền
Ta muốn gào lên cho hiện hữu
Biết rằng ta khổ, biết ta điên !

Song Châu Diễm Ngọc Nhân


ƯỚC MƠ




ƯỚC MƠ

Có phải em là mây đấy không
Cho ta ngơ ngẩn dáng em hồng ?
Ước gì em ạ, ta là núi
Núi đứng chờ mây dẫu tiết Đông
 *
Có phải em là gió viễn khơi
Cho ta tóc rối đứng bên trời ?
Lòng ta là nước, hồn ta sóng
Đợi gió em về reo tiếng vui
 *
Có phải em, vầng trăng thiết tha
Cho ta say đắm cảnh thiên hà ?
Ước gì vớt được vầng trăng ngọc
Để mãi trăng vàng - trăng của ta !
 *
Có phải em là thơ thất ngôn
Cho ta thi tứ dậy trong hồn ?
Ôi, ta mà được là thi sĩ
Em với thơ tình sẽ ngát hương !
 *
Có phải em là nắng tháng Hai
Cho ta mộng luyến nét trang đài ?
Để ta níu lại vòng quay đất
Ôm chặt xuân hồng kẻo nắng phai !
 *
Và chẳng bao giờ quên tháng Tư
Nên thơ đau đớn mỗi ngôn từ
Vươn vai, ta ước ta Phù Đổng
Gột vết tâm thương, rửa quốc thù
   

Song Châu Diễm Ngọc Nhân


QÙA XUÂN
















QÙA XUÂN
(Xin cảm ơn Người Gởi)
 

Hôm nay nhận được món quà
Của người ấy, tận phương xa, gởi về
Muà xuân còn ở bên tê
Qùa xuân đã vượt sơn khê tới mình !
Ô, quà ... chiếc hộp xinh xinh
Có tên người nhận, có tình người trao
Bây giờ biết phải làm sao
Cảm ơn, viết thiệp hoa đào gởi sang ?
Hay là đợi buổi xuân vàng
Có con én liệng, có chàng đến thăm
Mở quà, mời khách dưới trăng
Để trăng hiểu nỗi xa xăm dặm trường ?

Đêm vàng, nguyệt quế tỏa hương
Có ngôi sao xẹt cuối đường chân mây ...
 

Song Châu Diễm Ngọc Nhân