CHUYỆN TÌNH THƠ
Mấy hôm nay tôi nghĩ đến anh nhiều
Có lẽ là vì năm cùng tháng hết
Có lẽ ngày xưa những khi gần tết
Tôi viết thơ đóng tập gởi làm quà
Xấp giấy xanh, hồng, vàng, trắng mây pha ...
Màu mực tím cố viết đều từng nét
Mà thuở ấy tôi cho là rất đẹp
Rất nên thơ nên dàn trải lòng mình
Anh nhận tập thơ vụng dại hương tình
Cười hãnh diện nói rằng anh quí lắm
Ngây thơ, tôi tin, lòng tôi hoa nắng
Nở mênh mông thơm ngát tuổi học trò
Rồi một ngày Đông trời xám màu tro
Tôi đang lựa giấy trắng xanh vàng tím
Thì cánh thiệp hồng làm tôi chết lịm
Làm tình thơ mệnh yểu đến không ngờ
Tôi âm thầm mai táng mối tình thơ
Và từ đấy tôi hoang mang, nghi ngại
Không dám tin cả những lời thân ái
Vì sợ tin rồi lỡ lại đau lòng
Mấy chục năm đời lạnh tựa mùa Đông
Luôn trong gió những lời xưa vọng lại
"Quí lắm, tập thơ, anh xin giữ mãi..."
Anh giữ thơ nhưng anh lại buông người !...
Hôm nay, Đông về, trời lạnh anh ơi
Tôi chợt thấy muốn làm thơ đón Tết
Để nhớ ngày xưa năm cùng tháng hết
Tôi viết thơ, đóng tập gởi làm quà
Xấp giấy xanh hồng vàng trắng thời qua
Trong ký ức dẫu không còn đẹp thế
Tôi biết vậy nhưng dòng thơ đẵm lệ
Cố lau đi sao mãi chẳng phai mờ
Có thể người đời nghe chuyện tình thơ
Sẽ cười bảo sao ngu khờ quá đỗi
Mặc họ nói, đúng chi điều họ nói
Khi thơ yêu, ai tính dại khôn gì ...
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
No comments:
Post a Comment