MỘT BÀI THƠ CŨ
Một bài thơ cũ từ lâu lắm
Tôi vẫn nâng niu, vẫn giữ gìn
Trân qúy ghi vào trang ký ức
Ướp bằng yêu mến, giấu vào tim!
Những đêm thu gội thơm màu lá
Trăng lén qua song thật bất ngờ
Hoặc những chiều mưa đầu tháng hạ
Lòng tôi như đắm giữa tình thơ
Bao năm tôi đọc bài thơ ấy
Như niệm lời kinh của tín đồ
Để sống cõi trời xa vắng cũ
Cõi trời xa vắng rất nên thơ
Ngày xanh, mộng biếc lòng con gái
(Thuở những mùa xuân thắm sắc hương!)
Ai viết bài thơ lên giấy trắng
Tặng ai từ biệt buổi lên đường
Người con trai ấy xa trường, lớp
Làm một người đi giữa gió mưa
Hành lý: núi sông và trách nhiệm
Và thời hò hẹn phổ vào thơ
Ôi người con gái tay run qúa
Khi nhận bài thơ ý mến thương
Trời ạ, làm sao cô biết được
Là lòng cô đã chớm tơ vương!
Rồi cô thương nhớ... cô thương nhớ...
Thương một bài thơ. Nhớ một người
Người ấy bây giờ xa cách lắm
Nhưng bài thơ cũ vẫn trên môi
Đêm nay trăng sáng và sao sáng *
Tôi nhớ bài thơ, nhớ lạ lùng
Đọc khẽ bài thơ như vẫn đọc
Đọc rồi nước mặt lại rưng rưng...
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
Ghi chú: Đêm trăng trời trong, không mây thì trăng sáng mà sao cũng sáng. Trăng chỉ sáng hơn sao vì mặt trăng gần trái đất hơn nên thấy mặt trăng to hơn và sáng hơn.
No comments:
Post a Comment