Monday, October 28, 2013

ĐIỀU BÍ MẬT







ĐIỀU BÍ MẬT 

(Tặng những người trai trấn tiền đồn của gần bốn mươi năm trước.  Đặc biệt cho một người.)



Từ gặp em, tình cờ, vườn Tao Ngộ
Thì tiền đồn anh nhớ bé khôn nguôi
Có những chiều xanh sương trắng vai đồi
Anh muốn vượt đường mây dù vạn dặm



Về thăm bé, ngắm em hồng má thắm
Cười, nhìn anh, hương tóc dịu dàng bay
Nghe bé tỉ tê thương nhớ vơi đầy
Cho anh dỗ vì quê hương, hãy đợi ...


Mơ thì thế, gặp em nào dám nói
Mà nói gì thì cũng chỉ bâng quơ
Lạ nhỉ, chiến trường bom đạn tỉnh bơ
Sao trước mặt em anh run hở bé ?


Bé biết đấy, tình anh, người lính trẻ
Rất thật thà, chỉ biết nhớ thương thôi
Muốn mắt em trong, mong áng mây đời
Không vẩn đục vùng trời yêu tuyết trắng



Chiều xuống vội tiền đồn vương chút nắng
Mây bâng khuâng và lính cũng bâng khuâng
Thằng bạn biết anh mang mối tình thầm
Cười, nó ghẹo lính đa tình quá lính !


Phải thế không em ... có nên cải chính
Hay làm thinh, em chỉ giúp anh nào ...
Bé mới là người biết nói làm sao
Cho bạn hiểu, không cần anh giải thích


Anh chỉ biết bé ơi, anh là lính
Lính yêu quê và lính rất can trường
Và biết rằng khi lính đã yêu thương
Thì với người yêu lính hiền như đất ...


Bé ơi bé, đấy là điều bí mật
Của lính tiền đồn bé biết thế không ???




Song Châu Diễm Ngọc Nhân





GIỌT NẮNG ĐẦU THU







GIỌT NẮNG ĐẦU THU 



Giọt nắng đầu thu, nắng mật ong
Lênh đênh chan chứa chảy muôn dòng
Mùa thu mới quá, tinh khôi qúa
Tuyệt tác, quyền năng của hóa công !


Cả đến hồn ta cũng ngập tràn
Sắc hương huyền diệu của thời gian
Đêm qua âu yếm sương hôn lá
Làm lá hôm nay đẹp dịu dàng ...


Và lá hồn nhiên diện áo màu
Đỏ hồng, cam nhạt, tím, vàng, nâu
Say thu, chàng gió đi tìm lá
Đưa lá tung tăng dạo địa cầu


Trong nắng vàng thu, cánh lá chao
Hỡi thu, diễm lệ tự khi nào
Cành thu, chim hát lời âu yếm
Ơi bức tranh thu quá dạt dào


Giọt nắng đầu thu, nắng mật ong
Trời xanh, trắng nõn đóa mây lồng
Tình thu ngây ngất từng cung điệu
Nhân thế, lòng ai chẳng đắm lòng ?...




Song Châu Diễm Ngọc Nhân




Saturday, February 16, 2013

CHUYỆN TÌNH THƠ




CHUYỆN TÌNH THƠ



Mấy hôm nay tôi nghĩ đến anh nhiều
Có lẽ là vì năm cùng tháng hết
Có lẽ ngày xưa những khi gần tết
Tôi viết thơ đóng tập gởi làm quà 

Xấp giấy xanh, hồng, vàng, trắng mây pha ...
Màu mực tím cố viết đều từng nét
Mà thuở ấy tôi cho là rất đẹp
Rất nên thơ nên dàn trải lòng mình

Anh nhận tập thơ vụng dại hương tình
Cười hãnh diện nói rằng anh quí lắm
Ngây thơ, tôi tin, lòng tôi hoa nắng
Nở mênh mông thơm ngát tuổi học trò

Rồi một ngày Đông trời xám màu tro
Tôi đang lựa giấy trắng xanh vàng tím
Thì cánh thiệp hồng làm tôi chết lịm
Làm tình thơ mệnh yểu đến không ngờ

Tôi âm thầm mai táng mối tình thơ
Và từ đấy tôi hoang mang, nghi ngại
Không dám tin cả những lời thân ái
Vì sợ tin rồi lỡ lại đau lòng

Mấy chục năm đời lạnh tựa mùa Đông
Luôn trong gió những lời xưa vọng lại
"Quí lắm, tập thơ, anh xin giữ mãi..."
Anh giữ thơ nhưng anh lại buông người !...

Hôm nay, Đông về, trời lạnh anh ơi
Tôi chợt thấy muốn làm thơ đón Tết
Để nhớ ngày xưa năm cùng tháng hết
Tôi viết thơ, đóng tập gởi làm quà 

Xấp giấy xanh hồng vàng trắng thời qua
Trong ký ức dẫu không còn đẹp thế
Tôi biết vậy nhưng dòng thơ đẵm lệ
Cố lau đi sao mãi chẳng phai mờ

Có thể người đời nghe chuyện tình thơ
Sẽ cười bảo sao ngu khờ quá đỗi
Mặc họ nói, đúng chi điều họ nói
Khi thơ yêu, ai tính dại khôn gì ...

  
Song Châu Diễm Ngọc Nhân



MỘT BÀI THƠ CŨ




MỘT BÀI THƠ CŨ



Một bài thơ cũ từ lâu lắm
Tôi vẫn nâng niu, vẫn giữ gìn
Trân qúy ghi vào trang ký ức
Ướp bằng yêu mến, giấu vào tim!

Những đêm thu gội thơm màu lá
Trăng lén qua song thật bất ngờ
Hoặc những chiều mưa đầu tháng hạ
Lòng tôi như đắm giữa tình thơ

Bao năm tôi đọc bài thơ ấy
Như niệm lời kinh của tín đồ
Để sống cõi trời xa vắng cũ
Cõi trời xa vắng rất nên thơ

Ngày xanh, mộng biếc lòng con gái
(Thuở những mùa xuân thắm sắc hương!)
Ai viết bài thơ lên giấy trắng
Tặng ai từ biệt buổi lên đường

Người con trai ấy xa trường, lớp
Làm một người đi giữa gió mưa
Hành lý:  núi sông và trách nhiệm
Và thời hò hẹn phổ vào thơ

Ôi người con gái tay run qúa
Khi nhận bài thơ ý mến thương
Trời ạ, làm sao cô biết được
Là lòng cô đã chớm tơ vương!

Rồi cô thương nhớ... cô thương nhớ...
Thương một bài thơ. Nhớ một người
Người ấy bây giờ xa cách lắm
Nhưng bài thơ cũ vẫn trên môi

Đêm nay trăng sáng và sao sáng *
Tôi nhớ bài thơ, nhớ lạ lùng
Đọc khẽ bài thơ như vẫn đọc
Đọc rồi nước mặt lại rưng rưng...


 
 
Song Châu Diễm Ngọc Nhân

 Ghi chú:  Đêm trăng trời trong, không mây thì trăng sáng mà sao cũng sáng. Trăng chỉ sáng hơn sao vì mặt trăng gần trái đất hơn nên thấy mặt trăng to hơn và sáng hơn.




Monday, February 11, 2013

MÓN QÙA XUÂN



MÓN QÙA XUÂN
(Xin cảm ơn Người gởi quà)
 

Hôm nay nhận được món quà
Của người ấy, tận phương xa, gởi về
Mùa xuân còn ở bên tê
Qùa xuân đã vượt sơn khê tới mình !
Ô, quà ... chiếc hộp xinh xinh
Có tên người nhận, có tình người trao
Bây giờ biết phải làm sao
Cảm ơn, viết thiệp hoa đào gởi sang ?
Hay là đợi buổi xuân vàng
Có con én liệng, có chàng đến thăm
Mở quà, mời khách dưới trăng
Để trăng hiểu nỗi xa xăm dặm trường ?

Đêm vàng, nguyệt quế tỏa hương
Có ngôi sao xẹt cuối đường chân mây ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân




MẸ ƠI ...THỨC DẬY ...


MẸ ƠI ...THỨC DẬY ...

(cảm xúc khi thấy hình ảnh của chú voi con trước xác chết của voi mẹ)


Mẹ ơi, thức dậy... mẹ ơi
Có nghe con gọi những lời thiết tha
Đừng im lặng thế mẹ à
Mẹ ơi, mẹ mở mắt ra đi nào
Đừng làm con sợ...ôi chao ...
Tại sao...mẹ hỡi...tại sao ...thế này...
Tại sao mẹ lại bỏ bày
Bỏ con lại giữa những ngày bé thơ
Thức đi, con đợi con chờ
Mẹ nằm từ nãy đến giờ đã lâu
Con không xa mẹ được đâu
Vì không có mẹ, đời sầu biết bao
Ai yêu mẹ hơn con nào
Và ai bằng mẹ, tự hào về con ???

Sao con than khóc mỏi mòn
Mà lay gọi mãi mẹ còn nằm yên
Cớ sao mắt mẹ nhắm nghiền
Ai gây xa cách muộn phiền chia phôi !?
Con thương mẹ nhất trên đời
Mẹ ơi ...thức dậy ... mẹ ơi ...con chờ........


Song Châu Diễm Ngọc Nhân




Sunday, January 13, 2013

CẢM ƠN MÌNH




CẢM ƠN MÌNH
(tặng những cặp uyên ương may mắn đã cùng đi trọn đường tình)



Năm mươi năm đoạn đường tình
Thủy chung anh cảm ơn mình, mình ơi
Cùng anh đến cuối đường đời
Gót son chẳng ngại dẫu trời gió mưa
Thay anh nuôi dạy con thơ
Cha già mẹ yếu cũng nhờ em thương
Để anh khắp nẻo biên cương
Tháng năm lặn lội chiến trường giữ quê
Thăm em rất hiếm khi về
Thương em gối chiếc phòng khuê một mình
Một vai em gánh chữ tình
Một vai gánh chữ hy sinh nhọc nhằn
Miệt mài trong bấy nhiêu năm
Cùng anh chia sẻ thăng trầm biển dâu
Ngày quê cộng nhuộm đỏ ngầu
Anh tù, em tội chung đau một lòng
Anh vì vận nước long đong
Em vì anh cũng đội vòng mão gai
Nuôi con em đã mệt nhoài
Thăm chồng em lại u hoài xác xơ
Nếu như anh biết làm thơ
Thì em là mộng, là mơ, là tình
Thơ anh chỉ viết tặng mình
Trong thơ có chữ "Hy Sinh" nạm vàng
Chiều nay ngắm bóng thiều quang
Thấy em vẫn những dịu dàng ngày xưa
Dù đời lắm nắng nhiều mưa
Long đong từ dạo anh đưa em về
Và dù không hẹn không thề
Năm mươi năm đắng vẫn chia cuộc đời
Cảm ơn mình lắm, mình ơi






Song Châu Diễm Ngọc Nhân