Wednesday, October 26, 2011

CHỚM THU








CHỚM THU


Chớm Thu thôi đã lạnh lùng
Rưng rưng nắng tủi, rưng rưng mưa sầu
Trễ tràng ô thước bắc cầu
Ngưu Lang Chức Nữ chờ nhau nghẹn ngào
Ta buồn hơn thế nữa sao
Hẹn nhau ở chiếc cầu nào đây anh ...
Có ai bắc hộ chúng mình
Như chim ô bắc cầu tình thế không ?
Chớm Thu thôi đã lạnh lùng
Nơi anh trời có rưng rưng thế này ?
Có ngồi đếm đốt ngón tay
Hỏi ngày tái ngộ là ngày nào không ?
Núi xanh mây đã nhuộm hồng
Chờ mong cây đã đỏ rừng anh ơi
Trách bày ô thước mê chơi
Ngân Hà để mãi xa xôi đôi bờ
Nhớ nhung, Ngưu - Chức thẫn thờ
Lệ rơi trắng nỗi đợi chờ nhân sinh
Sông Ngân nối nhịp cầu tình
Mùa thu có lạnh, chúng mình vẫn vui
Nhưng sao bờ vẫn xa xôi
Chim ô còn lạc bên trời ... chớm Thu !!!


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


Thursday, October 13, 2011

KHI GIÓ NÚI ĐI NGANG








KHI GIÓ NÚI ĐI NGANG


Người có biết ngay phút đầu gặp gỡ
Là mùa Xuân theo cánh én bay về ?
Mùa Xuân hồng hừng hực lửa đam mê
Ta muốn uống cho hồn ta cháy đỏ ...


Người có biết ngút ngàn xao xuyến đó
Vì gặp người, ta gặp lại mùa Xuân ?
Mộng căng tròn như đồi ngực thanh tân
Tươi mát lắm, ngon như bầu sữa mẹ !

 
Tim băng giá ấm dần lên rồi hé
Một nụ tình trong suốt tuổi mười lăm
Đầy hương hoa ngan ngát buổi trăng rằm
Và tha thiết như màu môi mười chín !
 

Đây, điện ngọc lòng ta, xin hãy đến
Đây, ngai vàng rực rỡ, hãy đăng quang
Cứ lên ngôi, do dự sẽ muộn màng !
Vì trái đất vẫn quay, ngày sẽ hết
 

Ánh tà huy sẽ vàng thêm, mỏi mệt
Đêm sẽ về, vũ trụ sẽ mông mênh ...
Đời vẫn trôi, dù thác núi gập ghềnh
Chỉ còn lại một vầng trăng xa lạ !
 

Chỉ còn lại một mùa Xuân tàn tạ
Hoa cúi đầu khi gió núi đi ngang
Mùa Xuân xanh nhường chỗ sắc Thu vàng
Những Hạ trắng và ngững ngày Đông xám ...

 
 
Song Châu Diễm Ngọc Nhân

CƠN GIÓ LẠ








CƠN GIÓ LẠ

Người hiện đến như một cơn gió lạ
Cơn gió mùa Xuân mang những tình cờ
Trong một thoáng, cõi đời vui vẻ quá
Ta nhìn ta, xao xuyến tự bao giờ ...


Như một buổi Xuân về trên lá biếc
Nắng Xuân hồng đỏ thắm má nàng Thơ
Không gian mới, say nồng hương sắc mới
Ta quên đời, lòng bỗng chợt như mơ ...


Ta ngồi đây, hồn lắng nghe lời gió
Rất êm đềm như những bản tình ca
Ta chợt thấy dường như mình sống lại
Thuở trăng vàng gió thắm ngát hương hoa !


Trời mông mênh hay bầu trời vẫn hẹp ?
Ngày rất dài, dù một thoáng trăm năm
Gió hỡi gió có cùng ta trọn kiếp
Hay về ngàn không một chút băn khoăn ?




Song Châu Diễm Ngọc Nhân



Monday, October 10, 2011

NHỮNG TẬP TÌNH THƠ CŨ





NHỮNG TẬP TÌNH THƠ CŨ


Người vẫn còn yêu tôi, phải không
Nhưng thôi, đừng nói, nói đau lòng
Hôm qua tôi nhận thư người gởi
Chúc tết - ồ, sao chúc giữa Đông ?

Cầm thiệp tôi như thấy khúc phim
Của ngày mộng biếc ngát đài tim
Của thời tôi đã yêu người lính
Yêu thiết tha và yêu lặng im

Tôi gọi chàng là cánh hải âu
Hồn tôi rộn rã cạnh con tàu
Nhìn tôi, chàng nói cành sen quí
Hoa với mùi hương sao nhớ sâu

Thuở ấy đời vui tựa địa đàng
Mỗi lần én mộng báo xuân sang
Yêu thơ, tôi lấy tình thơ chép
Trên giấy hồng, xanh, trắng, tím, vàng

Thơ ướp hương  tình tặng hải âu
Dù thơ khờ khạo lắm, từng câu
Tập thơ nho nhỏ, mươi trang giấy
Ấp ủ đơn sơ ước mộng đầu

Giấc mộng đang xanh bỗng bất ngờ
Ai làm giông bão giết hồn thơ
Hải âu bay đến khung trời lạ
Tàu cũng ra khơi bỏ bến chờ

Từ buổi tàu đi, mộng vỡ tan
Trang thơ đẵm lệ, lệ trăm hàng
Gặp nhau đôi bận, không ai nhắc
Không hỏi vì đâu lại trái ngang

Nhưng lúc một mình, tôi hỏi tôi
Phải chăng định mệnh có trong đời
Cớ chi định mệnh gieo hờn tủi
Trên núi sông và trong lứa đôi ?

Để mối tình thơ đã lỡ làng
Lại thêm tổ quốc ngập hờn oan
Hỡi ơi ... nặng trĩu bờ vai nhỏ
Một gánh đau thương qúa phũ phàng

Mấy chục năm qua sống kiếp Hời
Ngậm hờn, nuốt tủi, ngắm đời trôi
Bỗng thư người gởi từ đâu đến
Đánh thức dư âm, giọt ngậm ngùi

Người vẫn còn yêu tôi phải không
Cũng thôi, đừng nhắc, nhắc, đau lòng
Xin cho mộng cũ, ân tình cũ
Yên ngủ trong đời hai nhánh sông

Để mãi lòng tôi, cánh hải âu
Đẹp như hình ảnh của con tàu
Đẹp như những tập tình thơ cũ
Đừng để hai lần ta mất nhau ...


 

Song  Châu Diễm Ngọc Nhân





Tuesday, October 4, 2011

HOANG TÀN



HOANG TÀN

Tôi đã biết từ khi lòng chợt mở
Hạnh phúc nào rồi cũng sẽ đau thương
Như bọt biển, tình kia rồi cũng vỡ
Cũng tan theo trăm ngọn sóng vô thường !

Nhưng anh bảo trong trùng trùng dâu bể
Tạ ơn đời, tình đậu bến bình yên
Trái tim nhỏ, đau vết đau trần thế
Em chữa lành, màu nhiệm quả vô biên

Em, giọng nói, tiếng cười, ôi, ân điển
Em, môi hồng, mắt biếc, nét đài trang
Em đã đến, xua đi đời oan nghiệt
Bằng con tim, vườn mộng, cánh thiên đàng

Nhưng bỗng một chiều nao nguồn nhiệm thể
Không còn vang lời ân sủng trong anh
Cũng từ đấy đời kia là suối lệ
Cuốn phăng đi bao mơ ước an lành!

Thế là hết. Khung trời thơ mộng cũ
Đã hoang tàn sau một trận cuồng phong
Tôi chết đuối giữa dòng sâu, nước lũ
Trên bờ cao, anh mãn nguyện, vui lòng ?


Song Châu Diễm Ngọc Nhân



DÙ ANH CHƯA ĐẾN





DÙ ANH CHƯA ĐẾN


Gió đã cuốn xa bay màu lá cuối
Cội thu buồn lặng lẽ đợi đông sang
Thu sắp hết mà sao anh chưa tới ?
Để lòng tôi lá biếc cũng hanh vàng !

Để lòng tôi buổi thu về quạnh quẽ
Bao nhiêu là dấu hỏi lớn dần thêm
Tôi cứ tưởng mùa thu này anh sẽ
Thăm lá vàng Đông Bắc, bức tranh tiên

Tôi đã dặn anh ơi, từng nhánh lá
Giữ cho màu đẹp nhé, buổi anh sang
Tôi cũng đã nhắn nhe từng phiến đá
Viết tên anh vào cõi mộng huy hoàng

Tôi định sẽ mời anh thăm núi Gấu
Đường ta đi mây lót thế, êm chân
Từ đỉnh núi cao, hồn vang tiết tấu
Nhạc thiên thai réo rắt giữa cung trần

Ta sẽ dạo quanh hồ hình bán nguyệt
Mặt hồ xanh như một tấm gương xanh
Tôi sẽ chọn chiếc lá vàng diễm tuyệt
Một màu vàng chung thủy tặng riêng anh ..

Tôi sẽ kể anh nghe thu Hà Nội
Muà cốm non, mùa nhãn, vải, mùa hồng
Mâm cốm xanh bên mẹt hồng đỏ ối
Phiên chợ chiều anh ạ, rất vui, đông!

Tôi đưa anh về Saigon, Gia Định
Thảo Cầm Viên, đây, dấu tích hẹn hò
Khi tôi kể, nếu lòng tôi có chạnh
Lệ có đầy, anh nhé, hãy lau cho !

Bao nhiêu năm mà Hưng Yên, Hà Nội
Mà Saigon, Gia Định vẫn mù khơi
Anh biết đấy, dân nước mình vẫn đợi
Đợi một bình minh rạng rỡ mặt trời...

Như tôi ở đây gói thầm nỗi nhớ
Đã bao mùa chờ đợi tiếng chân anh
Anh chưa đến nên cõi lòng chưa mở
Mộng bình yên mơ mãi vẫn chưa thành

Tôi vẫn đợi, mặc dù anh chưa đến
Nỗi nhớ thương chưa kể sẽ đầy thêm
Tôi không cất mùa thu vào kỷ niệm
Anh biết tôi chờ. Mau nhé. Mau lên !!!


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

VÔ MINH




VÔ MINH

Hiện thân từ cõi mịt mùng
Hóa thân giữa chốn chập chùng nhân gian
Trải bao nắng lụn hoa tàn
Mà sao ta vẫn ngút ngàn lạc nhau

Trăng xưa đã nhạt bên lầu
Tình xưa còn có nguyên màu thủy chung
Hay trong sóng gió bão bùng
Đã xa mặt lại muôn trùng, lòng xa

Biết rồi có nhận nhau ra
Hay người ngoảnh mặt, hay ta lạnh lùng ....?
Hiện thân từ cõi vô cùng
Hóa thân thì cũng điệp trùng thế thôi

Như mây, tan hợp bên trời
Như cơn gió thoảng giữa đời lặng thinh
Như ta thăm thẳm đường tình
Biết đâu tiền định, xui mình lạc nhau

rời thương bước chân đau
Ráng chiều ai vẽ nên màu vô minh !


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


EM, HOÀNG HẬU







EM, HOÀNG HẬU


Năm xưa dưới cội hoa đào
Gió lay hoa rụng vướng vào tóc mây
Em cười, má đỏ hây hây:
"Rằng em có đẹp thế này, như hoa ?"


Trêu em, anh bỗng cười xoà:
"Đẹp chi ?, Em xấu như ma, đừng hòng!"
Em bèn phụng phịu má hồng
Mắt em hai giọt lệ trong, dạt dào...

Lệ rơi trên phiến má đào
Cho anh dỗ đến thế nào cũng "không!"
Thế rồi một sáng xuân hồng
Cô em má đỏ theo chồng vu quy

Nhìn theo từng bước em đi
Lòng tôi bỗng thấy có gì thương đau
Nhìn em hoa cưới cài đầu
Xót xa tôi nhớ những câu giận hờn

Muối nào sát ruột từng cơn
Dao nào chém thẳng xuống hồn em ơi...
Thôi tôi đã mất em rồi
Mất em khi chợt biết đời cần em

Hoa đào vẫn rụng ngoài hiên
Nhưng không rụng nữa xuống triền tóc mơ
Ai quay giùm lại tuổi thơ
Để cho hoa rụng vướng bờ tóc mây

Cười đi em, má hây hây
Hỏi đi, em đẹp thế này, như hoa ?
Để tôi hôn cánh môi ngà
Thưa, em hoàng hậu của ta, một đời


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


NGỌN SÓNG VÔ ƯU





NGỌN SÓNG VÔ ƯU


Chẳng ngại đường xa em đến đây
Thăm anh, đặc biệt chuyến thăm này
Em đem nhiều lắm quà thương nhớ
Đáp lại tình anh. Anh có hay???

Thăm thẳm đường bay ngót bốn giờ
Lòng trời đầy nắng. Nắng đầy thơ
Xin mây mở lối đường thiên lý
Kẻo nữa đầu sông tội kẻ chờ!

Mây hiểu tình em. Nắng hiểu lòng
Nên mây thì trắng, nắng thì trong
Đường bay anh ạ bao nhiêu gió
Gió cũng thì thầm chuyện nhớ mong...

Phi đạo đây rồi. Em đến nơi
Đón em, anh rộng cánh tay mời
Bao nhiêu nhung nhớ bao âu yếm
Nở rộn trên từng những đóa môi

Thương mến chìm trong ánh mắt nhìn
Trăm lời diễm tuyệt chảy từ tim
Bên anh, đời bỗng bình yên lạ
Sóng bỗng vô ưu, gió bỗng hiền...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


MÙA THU DIỄM ẢO




MÙA THU DIỄM ẢO


Em hiện đến giữa mùa thu vàng lá
Thu xứ người hay Hà nội thu xưa ?
Triền núi xanh hờ hững dải mây tơ
Ồ, có phải áo em, tà nguyệt bạch ?

Đôn hậu em cườị Nụ cười đẹp nhất
Hồn thủy tinh bừng nở búp tinh khôi
Mắt em trong, rực rỡ ánh sao trời
Anh xúc động, cảm ơn nguồn màu nhiệm

Lối về nhà em chập chùng cỏ biếc
Rải bên đường dăm bảy bóng cây thưa
Em nhỉ quê mình lá đã vàng chưa ?
Thu hẳn đẹp hơn thu người, Đông Bắc ...

Em bước nhẹ, lá vàng reo trước mặt
Lá muôn màu quấn quít chạy theo chân
Em biết không, anh chẳng chút phân vân
Theo gió lộng gởi hồn rung với lá....

Anh đã thả hồn bay và anh đã...
Say theo em trong nhịp bước muôn trùng
Hỡi người em nho nhỏ mắt thu trong
Cho anh mộng một mùa thu diễm ảo


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

THÔI, ANH ÐỪNG NÓI...



THÔI, ANH ÐỪNG NÓI...


Thôi anh, đừng nói yêu em nữa
Nói để làm chi nữa, lúc này
Ðã trễ lắm rồi, lòng đã mỏi
Ðã bên trời một cánh chim bay ...

Anh yêu em hả ? sao ngày ấy
Lại bỏ em đi, để lỡ làng
Nếu đến tìm em thêm chuyến nữa
Thì bây giờ đâu có ly tan

Anh yêu em hả ? sao em giận
Anh chẳng làm lành, chẳng nói chi ?
Giá lúc trú mưa chiều Phú Thọ
Anh làm hòa đã chẳng chia ly !

Bao nhiêu năm ấy mình xa cách
Em vẫn không quên được một người
Ðừng bảo em rằng anh vẫn nhớ
Nhớ, sao tình tan tác, chia phôi ?

Thôi anh, đừng nói yêu em nữa
Ðừng nói, xin đừng nói...nhớ em
Anh nói là sầu anh trút được
Em nghe, lòng sẽ tủi hờn thêm...


Song Châu Diễm ngọc Nhân

CHÚC EM ....


Nâng ly rượu tiễn trên môi
Chúc em hạnh phúc mà tôi chết lòng
Ôm hoa, em nép bên chồng
Nhìn nhau, cười đỏ má hồng ... tình chưa!

Bỗng dưng, tôi thấy tôi thừa
Sao mời tôi đến ? em vừa lòng không ?
Ðầu Thu nắng hạ còn hồng
Cớ chi tôi tưởng giữa Ðông thế này ?

Mưa đâu mà ướt, ô hay !
Đừng như tháng Bảy cho ngày hoang liêu
Vẫn em, áo đỏ khăn điều
Vẫn tôi, xám một trời yêu trái mùa

Vị tình đã đắng lại chua
Mới vừa nhập cuộc đã thua cháy đời
Dặn lòng, tình phụ thì thôi
Em quay lưng lại thế rồi là xong!

Nhưng sao bão vẫn xoáy lòng
Vẫn tươi mắt biếc, vẫn cong nét mày
Nụ cười vẫn nửa thơ ngây
Nửa như phù thủy làm xây xẩm đời

Trách người rồi lại trách tôi
Trách tôi yêu thật, trách người vờ yêu
Nên giờ áo gấm khăn thêu
Bỏ tôi, con sáo dập dìu sang sông

Thuyền hoa rời bến theo chồng
Tôi nhìn theo với cõi lòng hoang sơ
Rượu cay hay mắt tôi mờ
Chúc em hạnh phúc mà ngờ chiêm bao ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân