(tặng những cặp uyên ương may mắn đã cùng
đi trọn đường tình)
Năm mươi năm đoạn đường tình
Thủy chung anh cảm ơn mình, mình ơi
Cùng anh đến cuối đường đời
Gót son chẳng ngại dẫu trời gió mưa
Thay anh nuôi dạy con thơ
Cha già mẹ yếu cũng nhờ em thương
Để anh khắp nẻo biên cương
Tháng năm lặn lội chiến trường giữ quê
Thăm em rất hiếm khi về
Thương em gối chiếc phòng khuê một mình
Một vai em gánh chữ tình
Một vai gánh chữ hy sinh nhọc nhằn
Miệt mài trong bấy nhiêu năm
Cùng anh chia sẻ thăng trầm biển dâu
Ngày quê cộng nhuộm đỏ ngầu
Anh tù, em tội chung đau một lòng
Anh vì vận nước long đong
Em vì anh cũng đội vòng mão gai
Nuôi con em đã mệt nhoài
Thăm chồng em lại u hoài xác xơ
Nếu như anh biết làm thơ
Thì em là mộng, là mơ, là tình
Thơ anh chỉ viết tặng mình
Trong thơ có chữ "Hy Sinh" nạm vàng
Chiều nay ngắm bóng thiều quang
Thấy em vẫn những dịu dàng ngày xưa
Dù đời lắm nắng nhiều mưa
Long đong từ dạo anh đưa em về
Và dù không hẹn không thề
Năm mươi năm đắng vẫn chia cuộc đời
Cảm ơn mình lắm, mình ơi
Cảm ơn mình lắm, mình ơi
Song Châu Diễm Ngọc Nhân