Tuesday, December 20, 2011

CÓ CẦN PHẢI NÓI ....???



CÓ CẦN PHẢI NÓI ....???



Dẫu chưa một lần ta nói yêu nhau
Và chúng mình cũng không hề hứa hẹn
Vì ta yêu do tự lòng ta nguyện
Nên suốt cuộc đời anh vẫn tìm em

Ðã bao lần rồi, nhìn lại mà xem
Không có nhau đời cô đơn, trống vắng
Không có anh, vùng trời em thiếu nắng
Không có em, anh khắc khoải đi tìm

Em trót dại khờ làm rách trái tim
Anh tự ái, không vá lành vết xước
Chốn thiên hà, mải chơi, bày Ô Thước
Đã để sông Ngân thiếu những nhịp cầu


Thế mà nào ta quên được nhau đâu
Bốn mươi năm vẫn kẻ thương người nhớ
Anh tiếc đầy duyên nhưng chưa đủ nợ
Em giận em sao ngờ nghệch, vụng về ...

Em trách ông Trời nghiệt ngã, nhiêu khê
Cho gặp gỡ rồi gây điều chia cách
An ủi em, anh bảo rằng định mệnh
Ðã qúa vô tâm bóp nghẹn cuộc tình

Ðịnh mệnh gì làm điêu đứng nhân sinh
Sao anh chẳng vì em mà chuyển đổi ?!
Chiều Phú Thọ nếu em không hờn dỗi
Và phải chi anh nuốt giận, làm lành ...

Thì trong đời em đâu có mất anh
Và anh chẳng phải tìm em như thế ...
Bốn mươi năm, em, tình thơ đẫm lệ
Bốn mươi năm, anh, thổn thức đi tìm !!!..

Bởi bốn mươi năm tình vẫn trong tim
Vẫn nức nở cùng tiếng hờn sông núi
Lần này tìm nhau đời vào chặng cuối
Ta có cần phải nói tiếng yêu không ???


Song Châu Diễm Ngọc Nhân



Monday, November 28, 2011

MÙA THU MIỀN ÐÔNG BẮC




MÙA THU MIỀN ÐÔNG BẮC


Anh đến nhé, thăm mùa thu Đông Bắc
Ngắm thiên nhiên tô điểm lá muôn màu
Những chấm cam vàng tím đỏ hồng nâu
Đã diễm tuyệt trên màu xanh của núi

Rừng lá mới ửng thêm màu nắng mới
Đẹp vô cùng, như một bức tranh tươi
Mặt hồ xanh cành liễu níu mây trôi
Như tôi níu những mùa thu qúa khứ

Ơi những mùa thu tơ vương, tình tự
Nắng thu vàng cho trắng áo tôi bay...
Đăm đắm anh nhìn, tôi vụng bàn tay
Chân luống cuống. Nghĩ buồn cười, anh nhỉ

Vụng dại thế nhưng mà sao đẹp thế
Tuổi học trò vừa biết trái tim rung
Đôi bữa xa nhau, nhớ đã vô cùng
Nhưng đối mặt, giấu lòng, im, chẳng nói

Chỉ có thế mà tình sao vời vợi
Mà nhiệm màu chiếm ngự cả mùa thu
Tôi đã nghiêng lòng rót xuống bài thơ
Cho ngôn ngữ còn nguyên hồn trầm mặc

Anh đến nhé, thăm mùa thu Đông Bắc
Để thấy lòng ngào ngạt sắc hương thu
Tôi thầm nghe hơi lá thở ... hình như...
Anh vừa đến và thu vừa mới chín...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


Sunday, November 27, 2011

MÙA THU TRĂNG MẬT





MÙA THU TRĂNG MẬT


Thu đến rồi em, lá đã vàng
Quê người, lòng đắng lệ ly tan
Xót em, hồng ngọc ngời trân quí
Và xót quê hương dưới bạo tàn

Dù kẻ chân mây kẻ cuối trời
Tình em son sắt sưởi lòng tôi
Bao năm một giấc mơ chung thủy
Bắc nhịp cầu Ô nối nhịp đời

Vẫn đậm hồn tôi những mộng chiều
Tan trường, rộn rã nhịp tim reo
Áo em, tà trắng như đôi cánh
Của một nàng tiên rất diễm kiều

Từng bước, theo em mỗi dấu chân
Nhưng sao khoảng cách chẳng thêm gần!
Đường chiều vì thế xanh bao mộng
Giấc mộng nào như cũng hoá thân

Em đẹp, mi cong, nét dịu hiền
Em, tiên giáng thế. Hỡi nàng Tiên !
Tên em tôi gọi thầm trong mộng
Để rộn niềm vui vẫn giấu riêng

Cứ thế, tình yêu tuổi học trò
Ngập tràn lý tưởng, chứa đầy thơ
Nên trong trắng lắm từ ngôn ngữ
Và một tương lai thắm hẹn chờ
 
Rồi bỗng đau buồn... đỏ tháng Tư ...
Tháng Tư đất nước hoá lao tù
Tháng Tư hờn oán cao thành núi
Tôi bỏ quê đi, chẳng giã từ !!!
 
Vong quốc, tôi trôi giạt xứ người
Em thì quê Mẹ, biển ngăn đôi
Thương em, xót nước, tôi ra biển
Nhìn sóng mà than với đất trời !
 
Tôi đợi từ lâu những bản tin
Việt Nam bất khuất đứng vùng lên ...
Đập tan tù ngục, tan xiềng xích
Giải thoát quê hương khỏi bạo quyền !
 
Tôi đợi và tôi đã nghẹn ngào
Khi nhìn dân nước bấy suy hao
Hỡi đâu Quốc Toản, đâu Phù Đổng
Sao mãi non sông ngập máu đào ?!
 
Mong một tiếng gì ... ô, tiếng vui
Dân ta dũng cảm gọi nhau rồi !
Và lời đáp lại vang như sóng
Cho một ngày mai rộn tiếng cười
 
Cho một quê hương hết nhục nhằn
Ngày xanh nắng ấm, tối vàng trăng
Từ đây, em hỡi, xuân đầy mộng
Người hết thù nhau, biển hết ngăn ...
 
Rồi những mùa Thu lá rất vàng
Vàng như sông núi buổi trùng quang
Bên nhau, ta dựng đời trăng mật
Xây một tình yêu ngát địa đàng


Song Châu Diễm Ngọc Nhân




CỐ NHÂN





CỐ NHÂN


Tình ơi - Không ! Cố Nhân ơi ...
Bốn lăm năm ấy xa rồi - quá xa !
Bây giờ tóc đã sương pha
Trách chi tình phụ hay ta phụ tình
Hợp tan là chuyện nhân sinh
Vì duyên bèo bọt nên mình chia tay
Chia tay giữa cuộc tình đầy
Kẻ vui duyên mới quên ngày tình xưa
Kẻ về sống chuỗi ngày thừa
Xót xa nhớ một chiều mưa xám trời
Tập quen dâu biển thói đời
Tập cười trong nỗi nghẹn lời thế nhân
Ðể mong đi hết đường trần
Trả cho sạch những nợ nần phù du
Nhưng rồi bỗng có phong thư
Có chuông điện thoại ngọt lừ ...tình ơi ...
Ðọc thư xong lại ngậm ngùi
Tiếp xong điện thoại chao ơi, lại sầu
Bốn lăm năm đã quá lâu
Tình xưa và giấc mơ đầu đã phai
Bốn lăm năm quả là dài
Tìm nhau chi để u hoài...khổ không !
Gợi chi đau vết thương lòng
Hãy xin tình được theo dòng, tình trôi
Tình ơi...Không ! Cố Nhân ơi ...
Bốn lăm năm đã xa rồi ....Hải Âu !!!

Song Châu Diễm Ngọc Nhân


Tuesday, November 15, 2011

TÌNH XƯA















TÌNH XƯA


Ngày anh cưới vợ
Em ôm tấm thiệp hồng
Chúc anh loan phượng vợ chồng
Trăm năm tình thắm duyên nồng bên nhau
Giàu con và của cũng giàu
Trai thanh gái tú trăm câu ngọc lành
Chúc anh ...rồi lại ... chúc anh ...
Chúc bằng tất cả chân thành của tâm


Ngày anh cưới vợ
Em bước âm thầm
Ðêm mưa, thành phố mưa dầm
(Phố xưa hai đứa bao lần chung đôi !)
Bây giờ em bước đơn côi
Bước chân xiêu đổ như người mộng du ...
Tình yêu, em tưởng ngọt lừ
Ai ngờ đắng thế này ư, hỡi trời !!!
Giờ này anh tiệc giao bôi
Còn em chếnh choáng tiệc đời đau thương
Ơi người một thuở trầm hương
Chờ ta những buổi tan trường nay đâu
Vì sao vỡ giấc mơ đầu
Ai làm giông bão trôi câu ước thề…

Ngày anh cưới vợ
Em tỉnh, em mê
Tay cầm tấm thiệp vân vê
Mở ra, gấp lại, vụng về, ngẩn ngơ
Nhìn hình loan phượng thẫn thờ
Nhìn đôi tên ghép còn ngờ lộn tên
Mơ màng trong giấc thụy miên
Người mình yêu đã thay duyên thật à ??

Ngày anh cưới vợ
Em hái chùm hoa

Kết thành vương miện kiêu sa
Ðội lên đầu bảo mình là cô dâu
Cô dâu anh mặc áo mầu
Cô dâu em trắng trên đầu hoa tang




Từ anh cưới vợ
Tình đã sang trang
Bỗng sau bốn chục thu vàng
Thiệp ai chúc Tết lạc sang bên này
Cầm phong bì ở trên tay
Là đây, nét chữ của ngày xuân xanh
Sao trong tổ ấm an lành
Gởi em chi ... lỡ cơm canh chẳng bùi !


Từ anh cưới vợ
Thì nhé, anh ơi
Dù yêu anh lắm trong đời
Thiệp vui anh đã chọn người thay tên
Em gom hết nợ cùng duyên
Vùi chôn cho nụ ưu phiền nở hoa


Từ anh cưới vợ
Anh của người ta
Duyên xưa sóng cuốn trôi xa
Tình xưa đâu có còn là của nhau
Thôi anh, nước đã qua cầu
Gợi chi chuyện cũ cho đau một người !


Song Châu Diễm Ngọc Nhân



TÌNH CA HAI MƯƠI NĂM



TÌNH CA HAI MƯƠI NĂM



Hai mươi năm rồi ta xa quê hương
Thân ta không nhà, tâm tư đau thương
Ôi vầng trăng buồn đêm thâu cô đơn
Trăng khuya và ta lòng ai sầu hơn???

Ta thương quê ta đang trong gông tù
Dân ta đau thương, đời đầy âm u
Em thơ tương lai xây trong mây mù
Người yêu không còn mong chờ tương tư

Này người yêu ơi, hai mươi năm dài
Lòng ta chưa hề nghe sầu nguôi ngoai
Em thay tình hồng cho ta đời buồn
Non sông điêu tàn, hồn ta tang thương

Thoa son lên môi em quên sầu đời
Cùng ai thâu đêm em chia niềm vui
Em hay chăng em, hai mươi năm rồi
Tình ca quê hương hằn đau trên môi !?

Song Châu Diễm Ngọc Nhân


Sunday, November 13, 2011

HƯƠNG SẦU














Ta muốn khóc cho lòng vơi nỗi nhớ
Dạ bớt sầu và tim bớt xót xa
Bởi vắng người, ta nhớ từng hơi thở
Bởi xa người, ta lạnh mỗi phân da



Tim gía buốt, hồn bâng khuâng, mắt đỏ
Gối chăn sầu, thương nhớ đến trăm năm
Người đến rồi đi, nhanh như làn gió
Hỏi lòng người có gợn chút băn khoăn


Để lại cho ta nỗi buồn xa vắng
Để lại cho ta giọt lệ rất đầy
Để lại cho ta nỗi cay niềm đắng
Mà hỡi người, người có biết không đây !


Ngày dài qúa, chờ người ta mòn mỏi
Người hẹn rồi quên mất hẹn chiều xưa
Đôi mắt ráo, lòng ta chùng hẳn lại
Nỗi nhớ ơi, ta nói mấy cho vừa


Ta muốn khóc cho lòng ta được nhẹ
Cho nỗi sầu theo nước mắt trôi xa
Nhưng ta vẫn không làm sao khóc được
Nên hương sầu quanh quất mãi bên ta ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


CHÚC EM ....























CHÚC EM ....



Nâng ly rượu tiễn trên môi
Chúc em hạnh phúc mà tôi chết lòng
Ôm hoa, em nép bên chồng
Nhìn nhau, cười đỏ má hồng ... tình chưa!
Bỗng dưng, tôi thấy tôi thừa
Sao mời tôi đến ? em vừa lòng không ?
Ðầu Thu nắng hạ còn hồng
Cớ chi tôi tưởng giữa Ðông thế này ?
Mưa đâu mà ướt, ô hay !
Đừng như tháng Bảy cho ngày hoang liêu
Vẫn em, áo đỏ khăn điều
Vẫn tôi, xám một trời yêu trái mùa


Vị tình đã đắng lại chua
Mới vừa nhập cuộc đã thua cháy đời
Dặn lòng, tình phụ thì thôi
Em quay lưng lại thế rồi là xong!
Nhưng sao bão vẫn xoáy lòng
Vẫn tươi mắt biếc, vẫn cong nét mày
Nụ cười vẫn nửa thơ ngây
Nửa như phù thủy làm xây xẩm đời
Trách người rồi lại trách tôi
Trách tôi yêu thật, trách người vờ yêu
Nên giờ áo gấm khăn thêu
Bỏ tôi, con sáo dập dìu sang sông
Thuyền hoa rời bến theo chồng
Tôi nhìn theo với cõi lòng hoang sơ
Rượu cay hay mắt tôi mờ
Chúc em hạnh phúc mà ngờ chiêm bao ...





Song Châu Diễm Ngọc Nhân





Wednesday, October 26, 2011

CHỚM THU








CHỚM THU


Chớm Thu thôi đã lạnh lùng
Rưng rưng nắng tủi, rưng rưng mưa sầu
Trễ tràng ô thước bắc cầu
Ngưu Lang Chức Nữ chờ nhau nghẹn ngào
Ta buồn hơn thế nữa sao
Hẹn nhau ở chiếc cầu nào đây anh ...
Có ai bắc hộ chúng mình
Như chim ô bắc cầu tình thế không ?
Chớm Thu thôi đã lạnh lùng
Nơi anh trời có rưng rưng thế này ?
Có ngồi đếm đốt ngón tay
Hỏi ngày tái ngộ là ngày nào không ?
Núi xanh mây đã nhuộm hồng
Chờ mong cây đã đỏ rừng anh ơi
Trách bày ô thước mê chơi
Ngân Hà để mãi xa xôi đôi bờ
Nhớ nhung, Ngưu - Chức thẫn thờ
Lệ rơi trắng nỗi đợi chờ nhân sinh
Sông Ngân nối nhịp cầu tình
Mùa thu có lạnh, chúng mình vẫn vui
Nhưng sao bờ vẫn xa xôi
Chim ô còn lạc bên trời ... chớm Thu !!!


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


Thursday, October 13, 2011

KHI GIÓ NÚI ĐI NGANG








KHI GIÓ NÚI ĐI NGANG


Người có biết ngay phút đầu gặp gỡ
Là mùa Xuân theo cánh én bay về ?
Mùa Xuân hồng hừng hực lửa đam mê
Ta muốn uống cho hồn ta cháy đỏ ...


Người có biết ngút ngàn xao xuyến đó
Vì gặp người, ta gặp lại mùa Xuân ?
Mộng căng tròn như đồi ngực thanh tân
Tươi mát lắm, ngon như bầu sữa mẹ !

 
Tim băng giá ấm dần lên rồi hé
Một nụ tình trong suốt tuổi mười lăm
Đầy hương hoa ngan ngát buổi trăng rằm
Và tha thiết như màu môi mười chín !
 

Đây, điện ngọc lòng ta, xin hãy đến
Đây, ngai vàng rực rỡ, hãy đăng quang
Cứ lên ngôi, do dự sẽ muộn màng !
Vì trái đất vẫn quay, ngày sẽ hết
 

Ánh tà huy sẽ vàng thêm, mỏi mệt
Đêm sẽ về, vũ trụ sẽ mông mênh ...
Đời vẫn trôi, dù thác núi gập ghềnh
Chỉ còn lại một vầng trăng xa lạ !
 

Chỉ còn lại một mùa Xuân tàn tạ
Hoa cúi đầu khi gió núi đi ngang
Mùa Xuân xanh nhường chỗ sắc Thu vàng
Những Hạ trắng và ngững ngày Đông xám ...

 
 
Song Châu Diễm Ngọc Nhân

CƠN GIÓ LẠ








CƠN GIÓ LẠ

Người hiện đến như một cơn gió lạ
Cơn gió mùa Xuân mang những tình cờ
Trong một thoáng, cõi đời vui vẻ quá
Ta nhìn ta, xao xuyến tự bao giờ ...


Như một buổi Xuân về trên lá biếc
Nắng Xuân hồng đỏ thắm má nàng Thơ
Không gian mới, say nồng hương sắc mới
Ta quên đời, lòng bỗng chợt như mơ ...


Ta ngồi đây, hồn lắng nghe lời gió
Rất êm đềm như những bản tình ca
Ta chợt thấy dường như mình sống lại
Thuở trăng vàng gió thắm ngát hương hoa !


Trời mông mênh hay bầu trời vẫn hẹp ?
Ngày rất dài, dù một thoáng trăm năm
Gió hỡi gió có cùng ta trọn kiếp
Hay về ngàn không một chút băn khoăn ?




Song Châu Diễm Ngọc Nhân



Monday, October 10, 2011

NHỮNG TẬP TÌNH THƠ CŨ





NHỮNG TẬP TÌNH THƠ CŨ


Người vẫn còn yêu tôi, phải không
Nhưng thôi, đừng nói, nói đau lòng
Hôm qua tôi nhận thư người gởi
Chúc tết - ồ, sao chúc giữa Đông ?

Cầm thiệp tôi như thấy khúc phim
Của ngày mộng biếc ngát đài tim
Của thời tôi đã yêu người lính
Yêu thiết tha và yêu lặng im

Tôi gọi chàng là cánh hải âu
Hồn tôi rộn rã cạnh con tàu
Nhìn tôi, chàng nói cành sen quí
Hoa với mùi hương sao nhớ sâu

Thuở ấy đời vui tựa địa đàng
Mỗi lần én mộng báo xuân sang
Yêu thơ, tôi lấy tình thơ chép
Trên giấy hồng, xanh, trắng, tím, vàng

Thơ ướp hương  tình tặng hải âu
Dù thơ khờ khạo lắm, từng câu
Tập thơ nho nhỏ, mươi trang giấy
Ấp ủ đơn sơ ước mộng đầu

Giấc mộng đang xanh bỗng bất ngờ
Ai làm giông bão giết hồn thơ
Hải âu bay đến khung trời lạ
Tàu cũng ra khơi bỏ bến chờ

Từ buổi tàu đi, mộng vỡ tan
Trang thơ đẵm lệ, lệ trăm hàng
Gặp nhau đôi bận, không ai nhắc
Không hỏi vì đâu lại trái ngang

Nhưng lúc một mình, tôi hỏi tôi
Phải chăng định mệnh có trong đời
Cớ chi định mệnh gieo hờn tủi
Trên núi sông và trong lứa đôi ?

Để mối tình thơ đã lỡ làng
Lại thêm tổ quốc ngập hờn oan
Hỡi ơi ... nặng trĩu bờ vai nhỏ
Một gánh đau thương qúa phũ phàng

Mấy chục năm qua sống kiếp Hời
Ngậm hờn, nuốt tủi, ngắm đời trôi
Bỗng thư người gởi từ đâu đến
Đánh thức dư âm, giọt ngậm ngùi

Người vẫn còn yêu tôi phải không
Cũng thôi, đừng nhắc, nhắc, đau lòng
Xin cho mộng cũ, ân tình cũ
Yên ngủ trong đời hai nhánh sông

Để mãi lòng tôi, cánh hải âu
Đẹp như hình ảnh của con tàu
Đẹp như những tập tình thơ cũ
Đừng để hai lần ta mất nhau ...


 

Song  Châu Diễm Ngọc Nhân





Tuesday, October 4, 2011

HOANG TÀN



HOANG TÀN

Tôi đã biết từ khi lòng chợt mở
Hạnh phúc nào rồi cũng sẽ đau thương
Như bọt biển, tình kia rồi cũng vỡ
Cũng tan theo trăm ngọn sóng vô thường !

Nhưng anh bảo trong trùng trùng dâu bể
Tạ ơn đời, tình đậu bến bình yên
Trái tim nhỏ, đau vết đau trần thế
Em chữa lành, màu nhiệm quả vô biên

Em, giọng nói, tiếng cười, ôi, ân điển
Em, môi hồng, mắt biếc, nét đài trang
Em đã đến, xua đi đời oan nghiệt
Bằng con tim, vườn mộng, cánh thiên đàng

Nhưng bỗng một chiều nao nguồn nhiệm thể
Không còn vang lời ân sủng trong anh
Cũng từ đấy đời kia là suối lệ
Cuốn phăng đi bao mơ ước an lành!

Thế là hết. Khung trời thơ mộng cũ
Đã hoang tàn sau một trận cuồng phong
Tôi chết đuối giữa dòng sâu, nước lũ
Trên bờ cao, anh mãn nguyện, vui lòng ?


Song Châu Diễm Ngọc Nhân