Tuesday, October 4, 2011

HOANG TÀN



HOANG TÀN

Tôi đã biết từ khi lòng chợt mở
Hạnh phúc nào rồi cũng sẽ đau thương
Như bọt biển, tình kia rồi cũng vỡ
Cũng tan theo trăm ngọn sóng vô thường !

Nhưng anh bảo trong trùng trùng dâu bể
Tạ ơn đời, tình đậu bến bình yên
Trái tim nhỏ, đau vết đau trần thế
Em chữa lành, màu nhiệm quả vô biên

Em, giọng nói, tiếng cười, ôi, ân điển
Em, môi hồng, mắt biếc, nét đài trang
Em đã đến, xua đi đời oan nghiệt
Bằng con tim, vườn mộng, cánh thiên đàng

Nhưng bỗng một chiều nao nguồn nhiệm thể
Không còn vang lời ân sủng trong anh
Cũng từ đấy đời kia là suối lệ
Cuốn phăng đi bao mơ ước an lành!

Thế là hết. Khung trời thơ mộng cũ
Đã hoang tàn sau một trận cuồng phong
Tôi chết đuối giữa dòng sâu, nước lũ
Trên bờ cao, anh mãn nguyện, vui lòng ?


Song Châu Diễm Ngọc Nhân



No comments:

Post a Comment