NHỚ BẠN
(Về Trần Thị Băng Tâm, để nhơ’ một
thời
ở trường Quốc Tuấn - Lê Bảo Tịnh, Saigon)
ở trường Quốc Tuấn - Lê Bảo Tịnh, Saigon)
Tâm ơi, tao lại nhớ mày
Hai mươi năm lẻ ở đây rất buồn
Đã đau vì nỗi quê hương
Lại buồn vì cảnh tha phương lạnh lùng
Nắng mưa, sương tuyết, bão bùng
Không mày, đâu thể ai chung nỗi sầu !
Nhớ xưa hai đứa có nhau
Chung trường, chung lớp, chung màu tương lai
Chung nhau những chuỗi cười dài
Và chung cả nỗi u hoài vấn vương
Chung từng trái cóc cổng trường
Và chung bóng mát con đường thanh xuân
Thế rồi hai đứa bạn thân
Thành đôi vợ lính, đứa gần, đứa xa
Sài gòn, tao ở lại nhà
Miền Trung thăm thẳm, mày ra theo chồng
Thăm nhau, thư viết đôi dòng
Cho vơi nhẹ bớt chút lòng nhớ nhau
Thành đôi vợ lính, đứa gần, đứa xa
Sài gòn, tao ở lại nhà
Miền Trung thăm thẳm, mày ra theo chồng
Thăm nhau, thư viết đôi dòng
Cho vơi nhẹ bớt chút lòng nhớ nhau
Và rồi đất nước thương đau
Trôi theo cơn lũ, đời sầu ngẩn ngơ
Hai con cò trắng bơ vơ...
Nuôi chồng, gánh gạo, bất ngờ...gặp nhau !!!
Mừng mừng tủi tủi đôi câu
Hai con cò lại hai đầu sông xa
Trôi theo cơn lũ, đời sầu ngẩn ngơ
Hai con cò trắng bơ vơ...
Nuôi chồng, gánh gạo, bất ngờ...gặp nhau !!!
Mừng mừng tủi tủi đôi câu
Hai con cò lại hai đầu sông xa
Nay tao đến nước người ta
Còn mày không biết đang là ở đâu
Tìm mày, thì đã tìm lâu
Bóng chim tăm cá, nhịp cầu mù xa
Mình tao, sống kiếp không nhà
Hai mươi năm lẻ đời da diết buồn!
Thương mày, nhớ đến mày luôn
Phương nào ? Cuộc sống vui, buồn, hở Tâm ???
Phương nào ? Cuộc sống vui, buồn, hở Tâm ???
Song Châu Diễm Ngọc
Nhân