Sunday, March 18, 2012

NHỚ BẠN


NHỚ BẠN

(Về Trần Thị Băng Tâm, để nhơ’ một thời
 ở trường Quốc Tuấn - Lê Bảo Tịnh, Saigon)
 


Tâm ơi, tao lại nhớ mày
Hai mươi năm lẻ ở đây rất buồn
Đã đau vì nỗi quê hương
Lại buồn vì cảnh tha phương lạnh lùng
Nắng mưa, sương tuyết, bão bùng
Không mày, đâu thể ai chung nỗi sầu !
Nhớ xưa hai đứa có nhau
Chung trường, chung lớp, chung màu tương lai
Chung nhau những chuỗi cười dài
Và chung cả nỗi u hoài vấn vương
Chung từng trái cóc cổng trường
Và chung bóng mát con đường thanh xuân


Thế rồi hai đứa bạn thân
Thành đôi vợ lính, đứa gần, đứa xa
Sài gòn, tao ở lại nhà
Miền Trung thăm thẳm, mày ra theo chồng
Thăm nhau, thư viết đôi dòng
Cho vơi nhẹ bớt chút lòng nhớ nhau


Và rồi đất nước thương đau
Trôi theo cơn lũ, đời sầu ngẩn ngơ
Hai con cò trắng bơ vơ...
Nuôi chồng, gánh gạo, bất ngờ...gặp nhau !!!
Mừng mừng tủi tủi đôi câu
Hai con cò lại hai đầu sông xa

Nay tao đến nước người ta
Còn mày không biết đang là ở đâu
Tìm mày, thì đã tìm lâu
Bóng chim tăm cá, nhịp cầu mù xa

Mình tao, sống kiếp không nhà
Hai mươi năm lẻ đời da diết buồn!
Thương mày, nhớ đến mày luôn
Phương nào ? Cuộc sống vui, buồn, hở Tâm ???



Song Châu Diễm Ngọc Nhân



SÁM HỐI



SÁM HỐI
(Cảm tác sau khi xem bức ảnh "Cổng Giáo Đường"
 của nhiếp ảnh gia Văn Vũ - Houston)




Thôi anh nhé, luyến lưu làm chi nữa
Định mệnh buồn tôi biết sẽ phần tôi
Tình phù du như một thoáng mây trôi
Anh giữ lấy cho tròn lời gian dối

Tôi trở về để mong hồn cứu rỗi
Để tim hồng lành lại vết thương xưa
Để nhiệm màu xanh lại những vần thơ
Trong bất diệt của tình yêu Thiên Chúa

Trả lại anh : đây tiếng cười rạng rỡ
Những vòng tay và quấn quít môi hôn
Tôi giữ cho tôi một mảnh đời buồn
Sau cánh cửa giáo đường nghiêm kính ấy

Để đau thương ngút ngàn như sóng dậy
Nở thành hoa trong sám hối ăn năn
Mỗi bước chân là vạn nỗi cách ngăn
Là chối bỏ phù vinh đầy hệ lụy

Xin Chúa rộng vòng tay Chân - Thiện - Mỹ
Đón con về sau một chuyến đi hoang
Để con quỳ và chiêm ngưỡng Tôn Nhan
Xin tưới mát hồn con ơn Thánh Hoá !


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


Saturday, March 17, 2012

MÙA ÐÔNG MIỀN BẮC MỸ





MÙA ÐÔNG MIỀN BẮC MỸ


Mới bốn giờ chiều trời đã tối thui
Ðêm dài qúa, đêm lạnh lùng, vô vị
Ôi đêm đông ở xứ người, Bắc Mỹ
Sao nhớ Sài Gòn, nhớ qúa đi thôi ...

Hỡi Sài Gòn yêu dấu của tôi ơi
Ðâu thuở đến trường đi bằng xe đạp
Ðâu những tiếng cười hồn nhiên bát ngát
Ðâu tuổi học trò lắm mộng nhiều mơ

Và những mùa xuân không hẹn không chờ
Chợt chín đỏ trên má hồng trinh nữ
Ðể anh dìu em vào đường tình sử
Hoa biển nở tròn, nắng biển mênh mông

Rồi bến xa tàu hơn bốn chục năm
Bến hóa đá và tàu thì khắc khoải
Ðịnh mệnh nào đã giơ cao lưỡi hái
Chém vào tim, bức tử cuộc tình hồng

Trái tim em, từ đấy, một mùa đông
Lạnh tê tái như chiều nay, Bắc Mỹ
Bởi vết tâm thương ngày đêm máu rỉ
Làm xuân xanh không nắng ấm mặt trời

Em nhớ Sài Gòn... nhớ lắm ... anh ơi ...
Xé tờ lịch nghe đau ngày tháng cũ
Xưa, chiều Sài Gòn chúng mình dạo phố
Nay, mùa Ðông Bắc Mỹ lạnh vô cùng ...

Nhưng bảo về thăm, em sẽ nói không
Vì sông núi vẫn còn kia, tàn ác
Em sẽ về ngày quốc ca cùng hát
Và cờ vàng bay ngập khắp trời quê


Song Châu Diễm Ngọc Nhân