EM, HOÀNG HẬU
Năm
xưa dưới cội hoa đào
Gió
lay hoa rụng vướng vào tóc mây
Em
cười, má đỏ hây hây:
"Rằng em
có đẹp thế này, như hoa?"
Trêu em, anh bỗng cười
xoà:
"Ðẹp chi ? Em xấu như ma,
đừng hòng!"
Em
bèn phụng phịu má hồng
Mắt
em hai giọt lệ trong, dạt dào
Lệ
rơi trên phiến má đào
Cho
anh dỗ đến thế nào cũng "không!..."
Thế
rồi một sáng xuân hồng
Cô
em má đỏ theo chồng vu quy
Nhìn theo từng bước em
đi
Lòng tôi bỗng thấy có gì thương
đau
Nhìn em hoa cưới cài
đầu
Xót xa tôi nhớ những câu giận
hờn
Muối nào sát ruột từng
cơn
Dao
nào chém thẳng xuống hồn em ơi...
Thôi tôi đã mất em rồi
Mất
em khi chợt biết đời cần em
Hoa
đào vẫn rụng ngoài hiên
Nhưng không rụng nữa xuống triền tóc
mơ
Ai
quay giùm lại tuổi thơ
Ðể
cho hoa rụng vướng bờ tóc mây
Cười đi
em, má hây hây
Hỏi đi,
em đệp thế này, như hoa ?
Ðể tôi
hôn cánh môi ngà
Thưa, em
hoàng hậu của ta, một đời ...
Song Châu Diễm Ngọc
Nhân
No comments:
Post a Comment