Saturday, November 28, 2015

ANH VỀ





ANH VỀ



Gió lạnh, đêm nay... gió dạt dào...
Anh về, áo lính, rợn chiêm bao
Trăng khuya nức nở, sương rưng lệ
Rụng xuống vai anh, ướt chiến bào

*
Hy vọng bừng lên giữa  lụy phiền
Giữa sầu đất nước, giữa buồn riêng
Nhịp tim thổn thức niềm giao cảm
Thế giới u hoài chợt biến thiên

*
Sao đón mừng anh ở mặt hồ
Trăng ôm tiền kiếp ngã vào thơ
Ôm anh, em ngã vào cơn mộng
Giấc mộng ngày xanh mộng hẹn chờ !

*
Là một thanh bình ta có nhau
Có hồn sông núi hết thương đau
Rừng cờ phất phới vàng trong nắng
Pháo đỏ và anh đến đón dâu

*
Nhưng mộng vì đâu mộng tủi hờn
Cho đời và mộng đớn đau hơn
Tháng Tư ngọc vỡ châu chìm đó
Sao lạc ngàn khơi, mộng lạc hồn

*
Người mất nhau và em mất anh
Ai xây ngục tối giữa thanh bình ?
Ai chôn mộng thắm trong lòng đất ?
Súng tủi, gươm hờn. Hỡi sử xanh !!!

*
Trôi nổi, em theo lớp sóng đời
Xứ người vùi mặt khóc quê ơi !
Phần tư thế kỷ từng đêm vẫn
Thương qúa Quê Hương!  Nhớ qúa, Người !

*
Có phải anh về mách với em
Rằng ngày đã rạng ở trời đêm ?
Rằng quê cờ sẽ vàng muôn  lối
Biển động, sông gầm, núi đứng lên ?




Song Châu Diễm Ngọc Nhân 



Thursday, November 26, 2015

PHẢI LÒNG






PHẢI LÒNG



     Mình không là vợ là chồng
Tiên Đồng Ngọc Nữ phải lòng nhau thôi !
     Một hôm làm vỡ ngọc trời
Nên trời đầy xuống làm người trần gian
     Kẻ Nam người Bắc đôi đàng
Trăm năm nguyện vẫn đá vàng tìm nhau
     Hôm xưa nắng biếc một màu
Em xanh áo lụa qua cầu,  gió bay
     Gió bay, áo vướng vào mây
Để lòng bên đấy, bên đây cùng sầu
     Mình nào phải vợ chồng đâu
Người trần gian phải lòng nhau đấy mà !
     Nên tình quấn quýt thiết tha
Tình càng dâu biển, hương hoa càng nồng
     Mình đâu là vợ là chồng
Chỉ là trời bắt phải lòng nhau thôi !
     Mai sau hết kiếp, về trời
Cầu trăng, áo lại ... vì người ... áo bay !
     Thế mà thương, thế mà say
Cớ chi đấy để cho đây ... phải lòng ?!



Song Châu Diễm Ngọc Nhân 





Ghi chú: 

Gần đây, tháng 9/2018 trên một số Diễn Đàn điện tử có nick Tường Giang và đồng bọn đã dùng bài thơ Phải Lòng này để xuyên tạc một cách ác ý, chụp mũ tác giả về nguồn gốc và ám sát nhân cách tác giả để trả thù việc tác giả làm thơ chống cộng sản và đặt câu hỏi về Trúc Hồ khi tác giả thấy Trúc Hồ nói trong youtube những lời đi ngược lại với lẽ phải, với ước mong của dân tộc VN, của những người là nạn nhân CS. Xin bấm link dưới đây :

 Youtube Trúc Hồ khuyến dụ đồng bào không lật đổ CS, lất đổ CS là sai.
Triệt hạ người tranh đấu không gì hay hơn là vu họ là CS hay có liên quan đến CS. Nick TG và đồng bọn đã làm điều đó. Anh ta làm những gì mà nghị quyết 36 của CS đặt ra. Từ năm 2014 đến nay, nick Tường Giang và đồng bọn đã dùng mọi thủ đoạn gian ác vu cáo tác giả những việc tác giả không làm và dùng mọi ngôn từ tục tĩu của kẻ vô giáo dục để chửi bới, phỉ báng tác giả và những người chống cộng trên DĐ. Nick TG và đồng bọn còn vu tác giả là người vợ trong tự truyện của nhà văn Lê Phi Ô, và liên tục bịa chuyện đời tư và đem gia đình của tác giả ra phỉ báng, bây giờ nick này và đồng bọn chụp mũ tác giả làm bài thơ này cho người tình cán ngố. 

Bài thơ Phải Lòng được làm ngày 1 tháng Tư năm 1998 và như ngay trong câu thứ hai của bài thơ,"Tiên Đồng Ngọc Nữ phải lòng nhau thôi" tác giả đã mượn câu chuyện tình của Tiên Đồng Ngọc Nữ, một truyện tình trong thần thoại nhân gian để làm ̣đề tài cho bài thơ. Đây là một sự chụp mũ vô cùng bỉ ổi của TG và đồng bọn, những kẻ nhận là người QG nhưng chửi người chống cộng là "BỌN GIẶC CỜ VÀNG" gọi một vị Đại tá QLVNCH tuổi trên 90 là thằng và chửi cụ "ăn con tự do"

Đây là WEB Gia Đình Mũ Đỏ, có truyện NÓ VÀ BIẾN THIÊN CUỘC ĐỜI của Lê Phi Ô mà nick Tường Giang và đồng bọn gán cho Ngô Minh Hằng là nhân vật người vợ trong tự truyện của Lê Phi Ô, đạp lên cả lời đính chính của chính tác giả. 

Ngô Minh Hằng




Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn & Phụ cậnTruyện ngắn
Tác giả: Lê Phi Ô 

Nó và Biến Thiên Cuộc Đời


*** BKT ghi chú:
[*] Vào hạ tuần tháng 12, năm Đinh Dậu (2017), trên Internet xuất hiện một hiện tượng quái đản không thể tưởng tượng và không thể chấp nhận được đó là có một số phần tử xấu (rogue) đã “gán” cho Nhà thơ Ngô Minh Hằng là “vợ” của “”.

” đây là Nhà thơ quân đội Lê Phi Ô, cựu Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng TĐ344ĐP/Bình Tuy, và là tác giả của bài văn xuôi loại truyện ngắn do tác giả gửi đăng lên trang web này đầu mùa xuân Đinh Dậu 2017 (chính xác là ngày Thứ Tư, January 18, 2017).

BKT nghi ngờ nên đã hỏi tác giả và được anh hoan hỉ chia sẻ như sau:
***Trích lời tác giả:
“Xin xác nhận và cũng xin nếu có thể T242 xác nhận với hhl…, câu chuyện nầy là chuyện thật của Lê Phi Ô, bà vợ của LPO là nhà thơ Nguyễn Phan Ngọc An hiện đang sống tại San Jose, California. Còn nhà thơ Ngô Minh Hằng không dính dáng gì đến chuyện (nầy) của Lê Phi Ô cả. (nếu cần hỏi lại bạn tôi, nhà văn Vương Trùng Dương ở Westminster California thì rõ: vuongtrungduong20@gmail.com). --LPO.”

Hết trích.



Wednesday, November 25, 2015

ĐƯỜNG TRĂNG























ĐƯỜNG TRĂNG


Tôi đáp chuyến bay đi thăm người bạn
Người bạn xa xôi cách nửa địa cầu
Chuyến bay đêm trăng, đường trăng dát bạc
Tôi thả hồn vào trong ánh trăng thâu

Ánh trăng bao la mênh mông vô tận
Nhuộm bạc bầu trời đen thẳm về đêm
Những nàng mây áo xiêm màu trăng mật
Tha thướt trong trăng, vạt áo bay mềm ...


Từng mảnh sáng như gương từ mặt đất
Đầy những trăng, loang loáng chạy theo tàu
Mặt biển, lòng sông, say trăng ngây ngất
Thấy tàu qua, đưa tín hiệu chào nhau

Đêm tuyệt diệu chỉ vài giờ ngắn ngủi
Rồi hừng đông thức dậy tiễn trăng đi
Tôi tiếc đêm trăng, sợ trăng hờn tủi
Thương quá trăng mà không thể làm gì ...

Thế mới biết những quyền uy tạo hóa
Những công trình, định luật của thời gian
Chỉ một phút mà đổi thay tất cả
Trăng đi qua, không níu được trăng vàng !

Sự hiện hữu của con người cũng thế
Có rồi không chỉ một sát na thôi
Mà cõi đời đã quá nhiều dâu bể
Sao người thêm thống hận nữa cho người !?

Sao chẳng ngộ đời chỉ là bến đợi
Đợi một hôm Thượng Đế gọi về nhà
Cả thân xác cũng thuộc về cát bụi
Thì đâu có gì thực sự của ta !

Đã ba năm hơn, hôm nay gặp bạn
Bạn đón tôi bằng đôn hậu tình người
Bao phiền toái bỗng xa mờ, phai nhạt  
Đường trăng này mới thực của ta thôi...



Song Châu Diễm Ngọc Nhân