Sunday, January 31, 2016

ĐOẠN TRƯỜNG
































ĐOẠN TRƯỜNG

*

Người hỡi, phải chăng là định mệnh
Tình nào rồi cũng thế. Đau thương !
Trời yêu nào cũng là hoang mộ
Cũng giết hồn ta, cũng đoạn trường !
 *
Vẫn đó, bài thơ tình chẳng gởi
Những bài dang dở chửa làm xong
Những thương tích cũ chưa lành lặn
Vết mới bồi thêm. Nhức tận lòng !
 *
Vẫn đó, một tình yêu đủ lớn
Đủ làm điêu đứng cả đời nhau
Đủ làm trời đất nghiêng từng chập
Đắng quá mà ta tưởng ngọt ngào !
 *
Vẫn đó, bao nhiêu hình ảnh cũ
Nụ cười, ánh mắt, cánh tay ôm
Làm sao đập nát đi tiềm thức
Đâu cõi âm ty để triệu hồn ???
 *
Đã cạn chén tình - ly độc dược,
Đang từng chút một, giết ta đây
Trời ơi ta khóc. Ồ, ta khóc
Ai lấp giùm ta nấm mộ gầy ?!
 *
Người ơi, ta muốn tan vào đất
Tìm lại trăm năm giấc ngủ hiền
Ta muốn gào lên cho hiện hữu
Biết rằng ta khổ, biết ta điên !

Song Châu Diễm Ngọc Nhân


No comments:

Post a Comment