Sunday, January 31, 2016

ĐOẠN TRƯỜNG
































ĐOẠN TRƯỜNG

*

Người hỡi, phải chăng là định mệnh
Tình nào rồi cũng thế. Đau thương !
Trời yêu nào cũng là hoang mộ
Cũng giết hồn ta, cũng đoạn trường !
 *
Vẫn đó, bài thơ tình chẳng gởi
Những bài dang dở chửa làm xong
Những thương tích cũ chưa lành lặn
Vết mới bồi thêm. Nhức tận lòng !
 *
Vẫn đó, một tình yêu đủ lớn
Đủ làm điêu đứng cả đời nhau
Đủ làm trời đất nghiêng từng chập
Đắng quá mà ta tưởng ngọt ngào !
 *
Vẫn đó, bao nhiêu hình ảnh cũ
Nụ cười, ánh mắt, cánh tay ôm
Làm sao đập nát đi tiềm thức
Đâu cõi âm ty để triệu hồn ???
 *
Đã cạn chén tình - ly độc dược,
Đang từng chút một, giết ta đây
Trời ơi ta khóc. Ồ, ta khóc
Ai lấp giùm ta nấm mộ gầy ?!
 *
Người ơi, ta muốn tan vào đất
Tìm lại trăm năm giấc ngủ hiền
Ta muốn gào lên cho hiện hữu
Biết rằng ta khổ, biết ta điên !

Song Châu Diễm Ngọc Nhân


ƯỚC MƠ




ƯỚC MƠ

Có phải em là mây đấy không
Cho ta ngơ ngẩn dáng em hồng ?
Ước gì em ạ, ta là núi
Núi đứng chờ mây dẫu tiết Đông
 *
Có phải em là gió viễn khơi
Cho ta tóc rối đứng bên trời ?
Lòng ta là nước, hồn ta sóng
Đợi gió em về reo tiếng vui
 *
Có phải em, vầng trăng thiết tha
Cho ta say đắm cảnh thiên hà ?
Ước gì vớt được vầng trăng ngọc
Để mãi trăng vàng - trăng của ta !
 *
Có phải em là thơ thất ngôn
Cho ta thi tứ dậy trong hồn ?
Ôi, ta mà được là thi sĩ
Em với thơ tình sẽ ngát hương !
 *
Có phải em là nắng tháng Hai
Cho ta mộng luyến nét trang đài ?
Để ta níu lại vòng quay đất
Ôm chặt xuân hồng kẻo nắng phai !
 *
Và chẳng bao giờ quên tháng Tư
Nên thơ đau đớn mỗi ngôn từ
Vươn vai, ta ước ta Phù Đổng
Gột vết tâm thương, rửa quốc thù
   

Song Châu Diễm Ngọc Nhân


QÙA XUÂN
















QÙA XUÂN
(Xin cảm ơn Người Gởi)
 

Hôm nay nhận được món quà
Của người ấy, tận phương xa, gởi về
Muà xuân còn ở bên tê
Qùa xuân đã vượt sơn khê tới mình !
Ô, quà ... chiếc hộp xinh xinh
Có tên người nhận, có tình người trao
Bây giờ biết phải làm sao
Cảm ơn, viết thiệp hoa đào gởi sang ?
Hay là đợi buổi xuân vàng
Có con én liệng, có chàng đến thăm
Mở quà, mời khách dưới trăng
Để trăng hiểu nỗi xa xăm dặm trường ?

Đêm vàng, nguyệt quế tỏa hương
Có ngôi sao xẹt cuối đường chân mây ...
 

Song Châu Diễm Ngọc Nhân