Sunday, December 3, 2017

CÕI HOANG VU

 


CÕI HOANG VU
 

 
Trời ạ, chiều nay ra phố, thấy
Một người nhân dáng giống ai xưa
Cũng dòng mắt ấy, môi cười ấy
Sao buổi đầu xuân đã gió mưa!
 *
Ánh chớp nghiêng trời, hồn lại vỡ
Cõi lòng sóng gió lại trào dâng
Những hình ảnh cũ từ xa lắm
Hiển hiện, quay cuồng cấp số nhân
 *
Và xé tim tôi ngàn mảnh vụn
Cho miền vô thức lại nhừ đau
Bao nhiêu kỷ niệm xưa, tiền kiếp
Quay quắt, lênh đênh giữa biển sầu ...
 *
Tôi tưởng mười năm lòng đã lắng
Nỗi buồn ly biệt đã khuây nguôi
Ai ngờ gió quét làn tro phủ
Lửa lại thiêu tim, lại cháy đời !!!
 *
Lửa lại héo lòng, đêm nguyệt thực
Hồn đau, gốc nhớ nảy chồi đau
Mười năm tình vẫn còn nguyên vẹn
Một cõi hoang vu giữa đỉnh sầu !
 
 
Song Châu Diễm Ngọc Nhân

2002

QUÊN ĐI...

















QUÊN ĐI...


Anh quên em thật rồi sao
Mình yêu nhau thế, lẽ nào, hở anh?
Em còn đây lá thư xanh
Có tên hai đứa chúng mình, vui chưa ?
Em còn đây những vần thơ
Anh còn không, dấu môi khờ trên môi ?
Cớ sao có tấm thiệp mời
Tên anh với lại tên người, viết hoa ?
Còn đây như mới hôm qua
Nhớ không, anh vẫn nói là yêu em
Thế mà mới cạn một đêm
Sáng ra trời đất đã mềm vì đau
Sông Ngân đã gẫy nhịp cầu
Hai ta đã lạ lùng nhau thế này ?
Em cầm thiệp cưới trong tay
Mà nghe như trái đất này vỡ tung...
Em đau đớn nỗi vô cùng
Còn anh  nhạc réo cung lòng phải không?
Run run em mở thiệp hồng
Chúc anh lửa ấm tình nồng, chúc anh
Quên đi lời hứa không thành
Để không là kẻ phụ tình. Quên đi… !


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

1999

Saturday, October 7, 2017

ĐÔI TA ...



ĐÔI TA ...
 
Lạnh quá, không anh, lạnh cách gì!
Mà sao anh đến ?  đến rồi đi ...???
Đến rồi đi thế làm em khổ
Và sợ vô cùng cảnh biệt ly
  *
Em khổ mà anh có biết đâu
Vẫn vui như nắng giữa tinh cầu
Vẫn cùng người ấy trong an lạc
Bỏ mặc mình em với tủi sầu
  *
Quên hẳn rằng em đã đợi chờ
Đã hờn đã giận cả niềm mơ...
Ba năm anh bỏ quên em thế
Em vẫn ươm thầm một ý thơ
  *
Em vẫn ngồi đây tiếc phút gần
Ngày vui nào khác bóng phù vân
Bên nhau tậm sự chưa vơi thỏa
Mà đã xa vời tựa cố nhân...
  *
Mà lệ rơi thầm giọt nhớ thương
Giọt in gối lẻ những đêm trường
Giọt lăn thêm lạnh bờ môi lạnh
Giọt giận mình sao lại vấn vương !
  *
Nhớ cứ mông mênh, nhớ võ vàng
Nhớ công viên ấm, nắng chiều loang
Tay vin vai tựa lời tri kỷ
Nhớ gối chăn thơm dấu địa đàng
  *
Em biết tình anh có mặn nồng
Nhưng không bến đậu dẫu chiều Đông
Anh là gió cuốn là mây nổi

Còn với em là chữ thủy chung ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


Sunday, March 19, 2017

EM, NGỌC NỮ

 













EM, NGỌC NỮ
 
 
Em thánh thiện, dịu dàng, ơi, Ngọc Nữ
Đẹp như trăng và chân thật như gương
Môi sen tươi và hai má hải đường
Ta ngưỡng mộ một công trình tuyệt mỹ
                   *
Em thanh thoát giữa trần gian tục lụy
Bước hồn nhiên vào cõi mộng đời ta
Áo em bay ngơ ngẩn cả rừng hoa
Đỉnh quyền lực tóc mây ngàn sợi biếc
                   *
Phút hạnh ngộ, em ơi từ tiền kiếp
Âm vang nào rơi vỡ chén lưu ly
Em có nghe trong tiếng gọi huyền vi
Là mệnh lệnh Ngọc Hoàng, lời ân điển ?
                   *
Em, Ngọc Nữ, đây ngai vàng, vương miện
Ta, Tiên Đồng, muôn thuở đợi chờ em !
 
 
Song Châu Diễm Ngọc Nhân

 

Tuesday, February 14, 2017

PHẢI LÒNG





























Trích thi tập Dư Âm xuất bản năm 1998

PHẢI LÒNG


     Mình không là vợ là chồng
Tiên Đồng Ngọc Nữ phải lòng nhau thôi !
     Một hôm làm vỡ ngọc trời
Nên trời đầy xuống làm người trần gian
     Kẻ Nam người Bắc đôi đàng
Trăm năm nguyện vẫn đá vàng tìm nhau
     Hôm xưa nắng biếc một màu
Em xanh áo lụa qua cầu gió bay
     Gió bay, áo vướng vào mây
Để lòng bên đấy, bên đây cùng sầu
     Mình nào phải vợ chồng đâu
Người trần gian phải lòng nhau đấy mà !
     Nên tình quấn quýt thiết tha
Tình càng dâu biển, hương hoa càng nồng
     Mình đâu là vợ là chồng
Chỉ là trời bắt phải lòng nhau thôi !
     Mai sau hết kiếp, về trời
Cầu trăng, áo lại ... vì người ... áo bay !
     Thế mà thương, thế mà say
Cớ chi đấy để cho đây ... phải lòng ?!
Song Châu Diễm Ngọc Nhân

1.4.1998

Ghi chú: lúc gần đây, tháng 9/2018 trên một số Diễn Đàn điện tử có nick Tường Giang và đồng bọn đã dùng bài thơ này để xuyên tạc một cách ác ý, chụp mũ tác giả về nguồn gốc và ám sát nhân cách tác giả để trả thù việc tác giả làm thơ chống cộng sản và đặt câu hỏi về Trúc Hồ khi tác giả thấy Trúc Hồ nói trong youtube những lời đi ngược lại với lẽ phải, với ước mong của dân tộc VN, của những người là nạn nhân CS. Xin bấm link dưới đây :

 Youtube Trúc Hồ khuyến dụ đồng bào không lật đổ CS, lất đổ CS là sai.
Triệt hạ người tranh đấu không gì hay hơn là vu họ là CS hay có liên quan đến CS. Nick TG đã làm điều đó. Anh ta làm những gì mà nghị quyết 36 của CS đặt ra. Từ năm 2014 đến nay, nick Tường Giang đã dùng mọi thủ đoạn gian ác vu cáo tác giả những việc tác giả không làm và dùng mọi ngôn từ tục tĩu của kẻ vô giáo dục để chửi bới, phỉ báng tác giả và những người chống cộng trên DĐ. Nick TG còn vu tác giả là người vợ trong tự truyện của nhà văn Lê Phi Ô, và liên tục bịa chuyện đời tư và đem gia đình của tác giả ra phỉ báng, bây giờ nick này chụp mũ tác giả làm bài thơ này cho người tình cán ngố. 

Bài thơ này được làm ngày 1 tháng Tư năm 1998 và như ngay trong câu thứ hai của bài thơ,"Tiên Đồng Ngọc Nữ phải lòng nhau thôi" tác giả đã mượn câu chuyện tình của Tiên Đồng Ngọc Nữ, một truyện tình trong thần thoại nhân gian để làm ̣đề tài cho bài thơ. Đây là một sự chụp mũ vô cùng bỉ ổi của TG, một kẻ nhận là người QG nhưng chửi người chống cộng là "BỌN GIẶC CỜ VÀNG" gọi một vị Đại tá QLVNCH tuổi trên 90 là thằng và chửi cụ "ăn con tự do"


Đây là WEB Gia Đình Mũ Đỏ, có truyện NÓ VÀ BIẾN THIÊN CUỘC ĐỜI của Lê Phi Ô mà nick Tường Giang và đồng bọn gán cho Ngô Minh Hằng là nhân vật người vợ trong tự truyện của Lê Phi Ô, đạp lên cả lời đính chính của ông. 

Ngô Minh Hằng


Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
Truyện ngắn
Tác giả: Lê Phi Ô 

Nó và Biến Thiên Cuộc Đời


*** BKT ghi chú:

[*] Vào hạ tuần tháng 12, năm Đinh Dậu (2017), trên Internet xuất hiện một hiện tượng quái đản không thể tưởng tượng và không thể chấp nhận được đó là có một số phần tử xấu (rogue) đã “gán” cho Nhà thơ Ngô Minh Hằng là “vợ” của “”.

” đây là Nhà thơ quân đội Lê Phi Ô, cựu Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng TĐ344ĐP/Bình Tuy, và là tác giả của bài văn xuôi loại truyện ngắn do tác giả gửi đăng lên trang web này đầu mùa xuân Đinh Dậu 2017 (chính xác là ngày Thứ Tư, January 18, 2017).

BKT nghi ngờ nên đã hỏi tác giả và được anh hoan hỉ chia sẻ như sau:

***Trích lời tác giả:

“Xin xác nhận và cũng xin nếu có thể T242 xác nhận với hhl…, câu chuyện nầy là chuyện thật của Lê Phi Ô, bà vợ của LPO là nhà thơ Nguyễn Phan Ngọc An hiện đang sống tại San Jose, California. Còn nhà thơ Ngô Minh Hằng không dính dáng gì đến chuyện (nầy) của Lê Phi Ô cả. (nếu cần hỏi lại bạn tôi, nhà văn Vương Trùng Dương ở Westminster California thì rõ: vuongtrungduong20@gmail.com). --LPO.”

Hết trích.




QÙA MUỘN


   QÙA MUỘN

- Tặng những người đang yêu ngày Valentine
- Riêng về người trong mộng

                 *

Quà muộn về anh một nụ hồng
Hoa đang hàm tiếu, có xinh không ?
Là tình em đấy, lời giao ước
Và nghĩa đôi ta, đạo vợ chồng
Dâu biển thêm bền sau thất bại
Thăng trầm càng đẹp lúc thành công
Dù bao thử thách bao gian khó
Chung thủy cùng nhau, chẳng đổi lòng ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân




CƠN GIÓ LẠ
















Trích thi tập Dư Âm xuất bản năm 1998
 
N GIÓ LẠ



Người hiện đến như một cơn gió lạ
Cơn gió mùa Xuân mang những tình cờ
Trong một thoáng, cõi đời vui vẻ quá
Ta nhìn ta, xao xuyến tự bao giờ ...
                  *
Như một buổi Xuân về trên lá biếc
Nắng Xuân hồng đỏ thắm má nàng Thơ
Không gian mới, say nồng hương sắc mới
Ta quên đời, lòng bỗng chợt như mơ
                  *
Ta ngồi đây, hồn lắng nghe lời gió
Rất êm đềm như những bản tình ca
Ta chợt thấy dường như mình sống lại
Thuở trăng vàng gió thắm ngát hương hoa !
                  *
Trời mông mênh hay bầu trời vẫn hẹp ?
Ngày rất dài, dù một thoáng trăm năm ...
Gió hỡi gió có cùng ta trọn kiếp
Hay về ngàn không một chút băn khoăn ?
 
 
Song Châu Diễm Ngọc Nhân

3.3.1967

Saturday, January 14, 2017

TRỐN TUYẾT














TRỐN TUYẾT



Rồi có một ngày em sẽ trốn anh
Như loài ngỗng bay về Nam trốn tuyết
Em trốn thế cho tình thành bất diệt
Sống trong tim và chẳng thể suy mòn
                                                      
Lòng em bây giờ như chiếc thuyền con
Bơi trên biển tình yêu anh lớn quá
Bất ngờ ra khơi, cái chi cũng lạ
Không chuẩn bị gì em sẽ lạc thôi !
                                          
Em đứng đây ngơ ngác giữa dòng đời
Đời không trẻ nhưng sao hồn thơ dại
Khác với ngày nào ngu ngơ con gái
Mười bảy, vào yêu tưởng đã trưởng thành
                                          
Em không ngờ rằng em lại yêu anh
Yêu tha thiết và chân thành đến thế
Vì lúc bên anh bão bùng dâu bể
Sấm chớp đầy trời lòng vẫn an nhiên
                                       
Khi xa anh em chất ngất ưu phiền
Và giông tố bỗng gầm lên dữ dội
Em sợ hãi thu mình trong bóng tối
Giữa mỏng lằn ranh hỏa ngục - thiên đường
                                               
Công viên lạnh rồi, hoa đã nhạt hương
Như lòng anh đã mờ phai kỷ niệm
Anh, bầy ngỗng đang tìm nhau bàn chuyện...
Cho một ngày trốn tuyết, xoải về Nam



Song Châu Diễm Ngọc Nhân

NỖI BUỒN ĐÔNG

 


NỖI BUỒN ĐÔNG



Tuyết lớp lớp, tuyết quay cuồng tuyết đổ
Cả không gian đầy tuyết, trắng như bông
Gió và tuyết cùng tung hoành thịnh nộ
Trong cơn mê, trời đất nhập cơn đồng
                          * 
Không một bóng người đi trên hè phố
Xe họa hoằn đôi chiếc chậm bò qua
Có chiếc gầm lên rồi nằm tại chỗ
Có chiếc đứng im nhìn tuyết nhạt nhòa
                          *
Gió bẻ cành tươi quăng ra giữa lộ
Gió xô cây, gốc rễ bật lên lề
Những hàng cây đứng vặn mình khốn khổ
Suốt một ngày tê tái đến hôn mê ...
                          *
Sáng thức dậy mắt nhìn qua cửa sổ
Ơi một cảnh đời quá đỗi tang thương
Trên mặt tuyết là hoang tàn gẫy đổ
Cành lá tơi bời, tan tác, thê lương
                         *
Có ánh mặt trời loé lên yếu ớt
Chẳng đủ nồng nàn cho tuyết tan rơi
Có một cánh chim bay qua, bất chợt
Để lại không trung tiếng hót rã rời



Song Châu Diễm Ngọc Nhân