Monday, October 28, 2013

ĐIỀU BÍ MẬT







ĐIỀU BÍ MẬT 

(Tặng những người trai trấn tiền đồn của gần bốn mươi năm trước.  Đặc biệt cho một người.)



Từ gặp em, tình cờ, vườn Tao Ngộ
Thì tiền đồn anh nhớ bé khôn nguôi
Có những chiều xanh sương trắng vai đồi
Anh muốn vượt đường mây dù vạn dặm



Về thăm bé, ngắm em hồng má thắm
Cười, nhìn anh, hương tóc dịu dàng bay
Nghe bé tỉ tê thương nhớ vơi đầy
Cho anh dỗ vì quê hương, hãy đợi ...


Mơ thì thế, gặp em nào dám nói
Mà nói gì thì cũng chỉ bâng quơ
Lạ nhỉ, chiến trường bom đạn tỉnh bơ
Sao trước mặt em anh run hở bé ?


Bé biết đấy, tình anh, người lính trẻ
Rất thật thà, chỉ biết nhớ thương thôi
Muốn mắt em trong, mong áng mây đời
Không vẩn đục vùng trời yêu tuyết trắng



Chiều xuống vội tiền đồn vương chút nắng
Mây bâng khuâng và lính cũng bâng khuâng
Thằng bạn biết anh mang mối tình thầm
Cười, nó ghẹo lính đa tình quá lính !


Phải thế không em ... có nên cải chính
Hay làm thinh, em chỉ giúp anh nào ...
Bé mới là người biết nói làm sao
Cho bạn hiểu, không cần anh giải thích


Anh chỉ biết bé ơi, anh là lính
Lính yêu quê và lính rất can trường
Và biết rằng khi lính đã yêu thương
Thì với người yêu lính hiền như đất ...


Bé ơi bé, đấy là điều bí mật
Của lính tiền đồn bé biết thế không ???




Song Châu Diễm Ngọc Nhân





GIỌT NẮNG ĐẦU THU







GIỌT NẮNG ĐẦU THU 



Giọt nắng đầu thu, nắng mật ong
Lênh đênh chan chứa chảy muôn dòng
Mùa thu mới quá, tinh khôi qúa
Tuyệt tác, quyền năng của hóa công !


Cả đến hồn ta cũng ngập tràn
Sắc hương huyền diệu của thời gian
Đêm qua âu yếm sương hôn lá
Làm lá hôm nay đẹp dịu dàng ...


Và lá hồn nhiên diện áo màu
Đỏ hồng, cam nhạt, tím, vàng, nâu
Say thu, chàng gió đi tìm lá
Đưa lá tung tăng dạo địa cầu


Trong nắng vàng thu, cánh lá chao
Hỡi thu, diễm lệ tự khi nào
Cành thu, chim hát lời âu yếm
Ơi bức tranh thu quá dạt dào


Giọt nắng đầu thu, nắng mật ong
Trời xanh, trắng nõn đóa mây lồng
Tình thu ngây ngất từng cung điệu
Nhân thế, lòng ai chẳng đắm lòng ?...




Song Châu Diễm Ngọc Nhân




Saturday, February 16, 2013

CHUYỆN TÌNH THƠ




CHUYỆN TÌNH THƠ



Mấy hôm nay tôi nghĩ đến anh nhiều
Có lẽ là vì năm cùng tháng hết
Có lẽ ngày xưa những khi gần tết
Tôi viết thơ đóng tập gởi làm quà 

Xấp giấy xanh, hồng, vàng, trắng mây pha ...
Màu mực tím cố viết đều từng nét
Mà thuở ấy tôi cho là rất đẹp
Rất nên thơ nên dàn trải lòng mình

Anh nhận tập thơ vụng dại hương tình
Cười hãnh diện nói rằng anh quí lắm
Ngây thơ, tôi tin, lòng tôi hoa nắng
Nở mênh mông thơm ngát tuổi học trò

Rồi một ngày Đông trời xám màu tro
Tôi đang lựa giấy trắng xanh vàng tím
Thì cánh thiệp hồng làm tôi chết lịm
Làm tình thơ mệnh yểu đến không ngờ

Tôi âm thầm mai táng mối tình thơ
Và từ đấy tôi hoang mang, nghi ngại
Không dám tin cả những lời thân ái
Vì sợ tin rồi lỡ lại đau lòng

Mấy chục năm đời lạnh tựa mùa Đông
Luôn trong gió những lời xưa vọng lại
"Quí lắm, tập thơ, anh xin giữ mãi..."
Anh giữ thơ nhưng anh lại buông người !...

Hôm nay, Đông về, trời lạnh anh ơi
Tôi chợt thấy muốn làm thơ đón Tết
Để nhớ ngày xưa năm cùng tháng hết
Tôi viết thơ, đóng tập gởi làm quà 

Xấp giấy xanh hồng vàng trắng thời qua
Trong ký ức dẫu không còn đẹp thế
Tôi biết vậy nhưng dòng thơ đẵm lệ
Cố lau đi sao mãi chẳng phai mờ

Có thể người đời nghe chuyện tình thơ
Sẽ cười bảo sao ngu khờ quá đỗi
Mặc họ nói, đúng chi điều họ nói
Khi thơ yêu, ai tính dại khôn gì ...

  
Song Châu Diễm Ngọc Nhân



MỘT BÀI THƠ CŨ




MỘT BÀI THƠ CŨ



Một bài thơ cũ từ lâu lắm
Tôi vẫn nâng niu, vẫn giữ gìn
Trân qúy ghi vào trang ký ức
Ướp bằng yêu mến, giấu vào tim!

Những đêm thu gội thơm màu lá
Trăng lén qua song thật bất ngờ
Hoặc những chiều mưa đầu tháng hạ
Lòng tôi như đắm giữa tình thơ

Bao năm tôi đọc bài thơ ấy
Như niệm lời kinh của tín đồ
Để sống cõi trời xa vắng cũ
Cõi trời xa vắng rất nên thơ

Ngày xanh, mộng biếc lòng con gái
(Thuở những mùa xuân thắm sắc hương!)
Ai viết bài thơ lên giấy trắng
Tặng ai từ biệt buổi lên đường

Người con trai ấy xa trường, lớp
Làm một người đi giữa gió mưa
Hành lý:  núi sông và trách nhiệm
Và thời hò hẹn phổ vào thơ

Ôi người con gái tay run qúa
Khi nhận bài thơ ý mến thương
Trời ạ, làm sao cô biết được
Là lòng cô đã chớm tơ vương!

Rồi cô thương nhớ... cô thương nhớ...
Thương một bài thơ. Nhớ một người
Người ấy bây giờ xa cách lắm
Nhưng bài thơ cũ vẫn trên môi

Đêm nay trăng sáng và sao sáng *
Tôi nhớ bài thơ, nhớ lạ lùng
Đọc khẽ bài thơ như vẫn đọc
Đọc rồi nước mặt lại rưng rưng...


 
 
Song Châu Diễm Ngọc Nhân

 Ghi chú:  Đêm trăng trời trong, không mây thì trăng sáng mà sao cũng sáng. Trăng chỉ sáng hơn sao vì mặt trăng gần trái đất hơn nên thấy mặt trăng to hơn và sáng hơn.




Monday, February 11, 2013

MÓN QÙA XUÂN



MÓN QÙA XUÂN
(Xin cảm ơn Người gởi quà)
 

Hôm nay nhận được món quà
Của người ấy, tận phương xa, gởi về
Mùa xuân còn ở bên tê
Qùa xuân đã vượt sơn khê tới mình !
Ô, quà ... chiếc hộp xinh xinh
Có tên người nhận, có tình người trao
Bây giờ biết phải làm sao
Cảm ơn, viết thiệp hoa đào gởi sang ?
Hay là đợi buổi xuân vàng
Có con én liệng, có chàng đến thăm
Mở quà, mời khách dưới trăng
Để trăng hiểu nỗi xa xăm dặm trường ?

Đêm vàng, nguyệt quế tỏa hương
Có ngôi sao xẹt cuối đường chân mây ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân




MẸ ƠI ...THỨC DẬY ...


MẸ ƠI ...THỨC DẬY ...

(cảm xúc khi thấy hình ảnh của chú voi con trước xác chết của voi mẹ)


Mẹ ơi, thức dậy... mẹ ơi
Có nghe con gọi những lời thiết tha
Đừng im lặng thế mẹ à
Mẹ ơi, mẹ mở mắt ra đi nào
Đừng làm con sợ...ôi chao ...
Tại sao...mẹ hỡi...tại sao ...thế này...
Tại sao mẹ lại bỏ bày
Bỏ con lại giữa những ngày bé thơ
Thức đi, con đợi con chờ
Mẹ nằm từ nãy đến giờ đã lâu
Con không xa mẹ được đâu
Vì không có mẹ, đời sầu biết bao
Ai yêu mẹ hơn con nào
Và ai bằng mẹ, tự hào về con ???

Sao con than khóc mỏi mòn
Mà lay gọi mãi mẹ còn nằm yên
Cớ sao mắt mẹ nhắm nghiền
Ai gây xa cách muộn phiền chia phôi !?
Con thương mẹ nhất trên đời
Mẹ ơi ...thức dậy ... mẹ ơi ...con chờ........


Song Châu Diễm Ngọc Nhân




Sunday, January 13, 2013

CẢM ƠN MÌNH




CẢM ƠN MÌNH
(tặng những cặp uyên ương may mắn đã cùng đi trọn đường tình)



Năm mươi năm đoạn đường tình
Thủy chung anh cảm ơn mình, mình ơi
Cùng anh đến cuối đường đời
Gót son chẳng ngại dẫu trời gió mưa
Thay anh nuôi dạy con thơ
Cha già mẹ yếu cũng nhờ em thương
Để anh khắp nẻo biên cương
Tháng năm lặn lội chiến trường giữ quê
Thăm em rất hiếm khi về
Thương em gối chiếc phòng khuê một mình
Một vai em gánh chữ tình
Một vai gánh chữ hy sinh nhọc nhằn
Miệt mài trong bấy nhiêu năm
Cùng anh chia sẻ thăng trầm biển dâu
Ngày quê cộng nhuộm đỏ ngầu
Anh tù, em tội chung đau một lòng
Anh vì vận nước long đong
Em vì anh cũng đội vòng mão gai
Nuôi con em đã mệt nhoài
Thăm chồng em lại u hoài xác xơ
Nếu như anh biết làm thơ
Thì em là mộng, là mơ, là tình
Thơ anh chỉ viết tặng mình
Trong thơ có chữ "Hy Sinh" nạm vàng
Chiều nay ngắm bóng thiều quang
Thấy em vẫn những dịu dàng ngày xưa
Dù đời lắm nắng nhiều mưa
Long đong từ dạo anh đưa em về
Và dù không hẹn không thề
Năm mươi năm đắng vẫn chia cuộc đời
Cảm ơn mình lắm, mình ơi






Song Châu Diễm Ngọc Nhân 





Sunday, December 30, 2012

PHẢI KHÔNG EM






 PHẢI KHÔNG EM




Em có cả một mùa Xuân trước mặt
Có Thu xanh biếc lá ngủ trong hồn
Nắng Hạ hồng thẹn đỏ má hoàng hôn
Và Đông trắng long lanh ngời mắt tuyết


Em tiên nữ nên bốn mùa diễm tuyệt
Tôi ngẩn ngơ từng nét vẽ thiên đường
Thì ngập ngừng là hối hả nhanh hơn
Tim tôi đấy, cửa vào trăm cánh mở

Mời em thế nghĩa là lòng trộm nhớ
Dấu vân hài, ngọc giát, cánh sen tươi
Nhưng xin em bước nhẹ kẻo hồn tôi
Tan vỡ mất dưới bàn chân quyền lực !

Biết không em, đêm vẫn dài thao thức
Giấc mê cuồng ngào ngạt phấn hương say
Xin một lần tình bát ngát cung mây
Cho rực rỡ xanh màu trăng huyền thoại

Thì đúng thế, bỗng nhiên tôi khờ dại
Khi em cười nửa nụ, nét vương phi
Hơn là yêu, hình như cả cuồng si
Tôi tự nhủ : Có đâu là quá đáng !

Phải không em ?  Hay là tôi lãng mạn
Vườn địa đàng hoang tưởng bước chân mê ?
Thú thật với em, tôi lạc đường về
Và em nhỉ, vẫn không là quá đáng !

Phải không em ?  Một vầng trăng ngọc nạm !


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

DẶN DÒ

















DẶN DÒ


Anh có đến thăm em xin bước nhẹ
Kẻo nắng hồng vỗ cánh sẽ bay đi
Đôi thiên nga chưa kịp tiếng thầm thì
Mà đã thẹn. Trời ơi là tội nghiệp !


Nếu đang đi anh cũng đừng đi tiếp
Để thời gian chờ đợi sẽ dài thêm
Để đường xa sỏi đá cũng êm đềm
Và hai cõi nhớ mong còn mong nhớ ...



Cảnh có lạ cũng xin đừng bỡ ngỡ
Bởi vì mây muôn thuở có ngừng đâu
Bởi một lần mình bẽn lẽn nhìn nhau ...
Có phải thế, anh ơi, là tất cả ???



Có phải thế, khi em hồng đôi má
Vành nón nghiêng che nửa mặt trời tròn
Và khi anh dừng lại dấu chân bon
Để khao khát một trời vui nắng gội



Và nếu đến, xin anh đừng bước vội
Kẻo không gian vụn vỡ rất vô tình
Để linh hồn còn nguyên nụ thủy tinh
Được rực rỡ một loài hoa bất tử !





Song Châu Diễm Ngọc Nhân






Saturday, December 29, 2012

CHỊ ƠI, ĐỪNG GIẬN ...



CHỊ ƠI, ĐỪNG GIẬN ...


Ngày xinh má đỏ môi hồng
Áo màu bạch ngọc theo chồng vu qui
Em nhìn theo bước chị đi
Mà hai giọt lệ trên mi vỡ oà
Chập chùng mỗi phút một xa
Nhỏ nhoi bóng chị nhạt nhoà lòng em
Chị ơi, xác pháo đầy thềm
Làm tan giấc mộng êm đềm thơ ngây
Bắt đầu từ phút này đây
Cùng chồng chị sẽ đắp xây mộng đời
Dù mưa hay nắng chị ơi
Pháo bay, rượu tiễn, hoa cười... là xong!
Trời xanh ghen ghét má hồng
Nên duyên không được như lòng ước mơ
Niềm riêng từ bấy đến giờ
Dư âm là những bài thơ tuyệt vời
Chị ơi, đừng giận một người
Len vào tim chị một thời gieo thơ
Cũng thôi, đừng trách, đừng ngờ
Rằng ai đã lỗi hẹn chờ... rằng ai...
Đập tan giấc mộng thiên thai
Để tình là tiếng thở dài bơ vơ
Chị ơi, chị có đâu ngờ
Chị đi, người cũng thẫn thờ nhìn theo
Tia nhìn tim vỡ hồn xiêu
Đau thương bởi một tình yêu không thành ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân



VỚI CỐ NHÂN




VỚI CỐ NHÂN



 Thuở ấy ngây thơ, biết chẳng nhiều
Hai nhà chung một ngõ thân yêu
Mận hàng xóm nở đầy hoa trắng
Gió thổi làm hoa rụng ít nhiều ...

Anh đã gom từng mỗi cánh hoa
Cho em - nhờ gió chuyển - làm quà
Hoa bay theo gió đi muôn nẻo
Đậu xuống sân em những cánh ngà

Vài cánh vương lên mái tóc mềm
Anh cười khúc khích: "thế, xinh thêm !"
Rồi gom lá mận ta bày tiệc
Hai đứa mời nhau ở bậc thềm

Có những chiều tan buổi học về
Trời mưa, bùn ngập phủ đường đi
Giúp em, anh đã mang giùm vở
Vì ngại đường trơn, lỡ ngã thì ...

Tập ướt, ngày mai, lúc đến trường
Nếu thầy giáo phạt, thấy, anh thương !
Có hôm em bị người ăn hiếp
Không kiếm, anh làm Đại Hiệp Vương !

Vun vút, thời gian bóng vó câu
Qua bao dâu biển, trải bao sầu
Tay bồng tay dắt, em nay đã ...
Nhưng thế còn anh!  Anh ở đâu ???

Anh ở phương nào? Anh ở đâu ?
Em xin tạ lỗi đến nghìn câu !
Anh ơi, khi biết thì em đã
Làm lỡ duyên ta, vỡ mộng đầu ....


Song Châu Diễm Ngọc Nhân





Tuesday, December 25, 2012

TỰ DỖ



TỰ DỖ 



Tôi chờ đã mấy hôm nay
Bác đưa thư bỏ lối này không qua
     Tại trời cuống quít mưa sa
Hay là tại nắng mượt mà, bác quên ?
     Xin đừng tại bởi không duyên
Thư không đến, chỉ muộn phiền đến thôi !
     Vâng, tôi đợi đã lâu rồi
Cành sầu mấy độ lá rơi âm thầm
     Dấu chim bóng cá mù tăm
Cuối miền vô thức ầm ầm sóng sôi
     Vắng thư, nắng cũng không cười
Gió không mát được lòng người chờ thư
     Hay là giữa nẻo tâm tư
Tình ai đổi hướng nên chừ tình xa ?
     "Không đâu, người chẳng quên ta
Bác đưa thư ấy đến là chậm thôi !"
     Thế là tôi lại ... dỗ tôi
Trong cơn mộng huyễn với lời ru xanh
     Vì rằng tôi đã yêu anh
Mà anh thì lại vô tình. Khổ không ?
     Ngày mai ... có lá thư hồng
Bác đưa thư đặt vào lòng thùng thư !!!


Song Châu Diễm Ngọc Nhân







Sunday, May 20, 2012

TẠ TÌNH




TẠ TÌNH

Thì ra lòng vẫn còn rung động
Khi gặp trong mơ một bóng hình
Cứ tuởng đài tim băng giá mãi
Nào ngơ tan chảy dưới bình minh !

Nào ngờ khi mắt chìm trong mắt
Là tảng băng kia bỗng vỡ oà
Và lúc lòng còn nghi ngại nhất
Thì niềm tin cũ bỗng khai hoa

Niềm tin ngày cũ nâng ta dậy
Đốt lửa cho ta ấm lại lòng
Đẩy khối đau thương vào dĩ vãng
Khơi nguồn hạnh phúc, một dòng trong !

Anh gieo hạnh phúc cho ta biết
Hương vị yêu thương rất ngọt ngào
Ta muốn quên đi đời xảo độc
Anh lay ta dậy với ca dao

Anh lay ta dậy bằng ngôn ngữ
Của trái tim yêu rất thật thà
Ta ngủ như nàng công chúa ngủ
Bởi bà phù thủy vốn gian ngoa

Anh như hoàng tử từ xa đến
Hôn nhẹ môi nàng một nụ hôn
Làm cả cung đình bừng sống lại
Chao ơi, tượng đá có linh hồn !

Hoá thân, thoát xác từ pho tượng
Để biết tình yêu quả nhiệm màu
Ta cảm ơn anh không thấy đủ
Thơ vàng xin dệt tạ tình nhau !


Song Châu Diễm Ngọc Nhân







NGỦ NGOAN


NGỦ NGOAN


Ngủ ngoan, anh bảo "ngủ ngoan"
Đừng thao thức nữa mà làm khổ anh
Cũng đừng ngáy nhé, ái khanh !
Kẻo không, Trẫm lại giật mình nhớ thương
Hồn chùng thêm nữa tơ vưong
Và lòng say nữa mùi hương của lòng
Đêm nay sáng qúa, trăng trong
Trăng thì sáng thế, sao lòng âm u ...???
Nếu như...anh nhỉ...nếu như.....
Tay anh làm gối thì mơ em tròn
Ngủ ngon, em sẽ ngủ ngon
Nhưng em... ngáy nhẹ để còn... thức anh
Giật mình giữa giấc đêm thanh
Có em trong cõi mộng xanh dịu dàng
Ghé môi, hôn rất nhẹ nhàng
Hôn bờ mi lụa, hôn làn tóc trăng
Anh dìu em đến cung Hằng
Môi thơm, ngọt lịm đường răng em cười ...
Ngủ ngoan, em ngủ... anh ơi...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân








THƠ VÀ NGƯỜI THƠ



THƠ VÀ NGƯỜI THƠ


Thơ là mộng và người thơ trong mộng
Khi người mang giai điệu phổ vào thơ
Khi người mang hình ảnh tự trong mơ
Qua nét bút, vẽ nên thành hiện thực


Và lòng họ nhiệm màu từng cung bực
Trong phím đàn trầm bổng phổ vào thơ
Họ tương tư, ước vọng, họ mong chờ
Họ mộng tưởng, cõi mơ mà cõi thực


Trong cõi mộng, họ cùng thơ thổn thức
Để tâm hồn rung động, toả yêu thương
Hạnh phúc là đây, giữa chốn vô thường
Họ sáng tạo cõi trời riêng: bất tử


Cõi trời ấy họ xây bằng ngôn ngữ
Và thăng hoa bằng nét nhạc, nguồn thơ
Của cõi đời và của cõi chân như
Trong cõi mộng mà vô cùng cõi thực !


Thực luyến mộng và mộng mang quyền lực
Đưa cõi đời rất thực tới trời mơ
Mơ rất đầy, mơ đọng lại thành thơ
Thơ là mộng và người thơ trong mộng....



Song Châu Diễm Ngọc Nhân



Sunday, March 18, 2012

NHỚ BẠN


NHỚ BẠN

(Về Trần Thị Băng Tâm, để nhơ’ một thời
 ở trường Quốc Tuấn - Lê Bảo Tịnh, Saigon)
 


Tâm ơi, tao lại nhớ mày
Hai mươi năm lẻ ở đây rất buồn
Đã đau vì nỗi quê hương
Lại buồn vì cảnh tha phương lạnh lùng
Nắng mưa, sương tuyết, bão bùng
Không mày, đâu thể ai chung nỗi sầu !
Nhớ xưa hai đứa có nhau
Chung trường, chung lớp, chung màu tương lai
Chung nhau những chuỗi cười dài
Và chung cả nỗi u hoài vấn vương
Chung từng trái cóc cổng trường
Và chung bóng mát con đường thanh xuân


Thế rồi hai đứa bạn thân
Thành đôi vợ lính, đứa gần, đứa xa
Sài gòn, tao ở lại nhà
Miền Trung thăm thẳm, mày ra theo chồng
Thăm nhau, thư viết đôi dòng
Cho vơi nhẹ bớt chút lòng nhớ nhau


Và rồi đất nước thương đau
Trôi theo cơn lũ, đời sầu ngẩn ngơ
Hai con cò trắng bơ vơ...
Nuôi chồng, gánh gạo, bất ngờ...gặp nhau !!!
Mừng mừng tủi tủi đôi câu
Hai con cò lại hai đầu sông xa

Nay tao đến nước người ta
Còn mày không biết đang là ở đâu
Tìm mày, thì đã tìm lâu
Bóng chim tăm cá, nhịp cầu mù xa

Mình tao, sống kiếp không nhà
Hai mươi năm lẻ đời da diết buồn!
Thương mày, nhớ đến mày luôn
Phương nào ? Cuộc sống vui, buồn, hở Tâm ???



Song Châu Diễm Ngọc Nhân