RỒI CÓ MỘT NGÀY ...
Rồi có một ngày em
sẽ trốn anh
Như loài ngỗng bay về
Nam trốn tuyết
Em trốn thế cho tình
thành bất diệt
Sống trong tim và
chẳng thể suy mòn
Lòng em bây giờ như
chiếc thuyền con
Bơi trên biển tình yêu
anh lớn quá
Bất ngờ ra khơi, cái
chi cũng lạ
Không chuẩn bị gì em
sẽ lạc thôi !
Em đứng đây ngơ ngác
giữa dòng đời
Đời không trẻ nhưng
sao hồn thơ dại
Khác với ngày nào
ngu ngơ con gái
Mười bảy, vào yêu
tưởng đã trưởng thành
Em không ngờ rằng em
lại yêu anh
Yêu tha thiết, tình
nhiệm màu đến thế
Vì lúc bên anh bão
bùng dâu bể
Sấm chớp đầy trời
lòng vẫn an nhiên
Nhưng khi xa anh chất
ngất ưu phiền
Và giông tố bỗng gầm
lên dữ dội
Em sợ hãi thu mình
trong bóng tối
Giữa mỏng lằn ranh
hỏa ngục - thiên đường
Công viên lạnh rồi,
hoa đã nhạt hương
Như lòng anh đã mờ
phai kỷ niệm
Anh, bầy ngỗng đang
tìm nhau bàn chuyện...
Cho một ngày trốn
tuyết, xoải về Nam
Song Châu Diễm Ngọc
Nhân
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDelete