Thursday, November 26, 2015

PHẢI LÒNG






PHẢI LÒNG



     Mình không là vợ là chồng
Tiên Đồng Ngọc Nữ phải lòng nhau thôi !
     Một hôm làm vỡ ngọc trời
Nên trời đầy xuống làm người trần gian
     Kẻ Nam người Bắc đôi đàng
Trăm năm nguyện vẫn đá vàng tìm nhau
     Hôm xưa nắng biếc một màu
Em xanh áo lụa qua cầu,  gió bay
     Gió bay, áo vướng vào mây
Để lòng bên đấy, bên đây cùng sầu
     Mình nào phải vợ chồng đâu
Người trần gian phải lòng nhau đấy mà !
     Nên tình quấn quýt thiết tha
Tình càng dâu biển, hương hoa càng nồng
     Mình đâu là vợ là chồng
Chỉ là trời bắt phải lòng nhau thôi !
     Mai sau hết kiếp, về trời
Cầu trăng, áo lại ... vì người ... áo bay !
     Thế mà thương, thế mà say
Cớ chi đấy để cho đây ... phải lòng ?!



Song Châu Diễm Ngọc Nhân 





Ghi chú: 

Gần đây, tháng 9/2018 trên một số Diễn Đàn điện tử có nick Tường Giang và đồng bọn đã dùng bài thơ Phải Lòng này để xuyên tạc một cách ác ý, chụp mũ tác giả về nguồn gốc và ám sát nhân cách tác giả để trả thù việc tác giả làm thơ chống cộng sản và đặt câu hỏi về Trúc Hồ khi tác giả thấy Trúc Hồ nói trong youtube những lời đi ngược lại với lẽ phải, với ước mong của dân tộc VN, của những người là nạn nhân CS. Xin bấm link dưới đây :

 Youtube Trúc Hồ khuyến dụ đồng bào không lật đổ CS, lất đổ CS là sai.
Triệt hạ người tranh đấu không gì hay hơn là vu họ là CS hay có liên quan đến CS. Nick TG và đồng bọn đã làm điều đó. Anh ta làm những gì mà nghị quyết 36 của CS đặt ra. Từ năm 2014 đến nay, nick Tường Giang và đồng bọn đã dùng mọi thủ đoạn gian ác vu cáo tác giả những việc tác giả không làm và dùng mọi ngôn từ tục tĩu của kẻ vô giáo dục để chửi bới, phỉ báng tác giả và những người chống cộng trên DĐ. Nick TG và đồng bọn còn vu tác giả là người vợ trong tự truyện của nhà văn Lê Phi Ô, và liên tục bịa chuyện đời tư và đem gia đình của tác giả ra phỉ báng, bây giờ nick này và đồng bọn chụp mũ tác giả làm bài thơ này cho người tình cán ngố. 

Bài thơ Phải Lòng được làm ngày 1 tháng Tư năm 1998 và như ngay trong câu thứ hai của bài thơ,"Tiên Đồng Ngọc Nữ phải lòng nhau thôi" tác giả đã mượn câu chuyện tình của Tiên Đồng Ngọc Nữ, một truyện tình trong thần thoại nhân gian để làm ̣đề tài cho bài thơ. Đây là một sự chụp mũ vô cùng bỉ ổi của TG và đồng bọn, những kẻ nhận là người QG nhưng chửi người chống cộng là "BỌN GIẶC CỜ VÀNG" gọi một vị Đại tá QLVNCH tuổi trên 90 là thằng và chửi cụ "ăn con tự do"

Đây là WEB Gia Đình Mũ Đỏ, có truyện NÓ VÀ BIẾN THIÊN CUỘC ĐỜI của Lê Phi Ô mà nick Tường Giang và đồng bọn gán cho Ngô Minh Hằng là nhân vật người vợ trong tự truyện của Lê Phi Ô, đạp lên cả lời đính chính của chính tác giả. 

Ngô Minh Hằng




Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn & Phụ cậnTruyện ngắn
Tác giả: Lê Phi Ô 

Nó và Biến Thiên Cuộc Đời


*** BKT ghi chú:
[*] Vào hạ tuần tháng 12, năm Đinh Dậu (2017), trên Internet xuất hiện một hiện tượng quái đản không thể tưởng tượng và không thể chấp nhận được đó là có một số phần tử xấu (rogue) đã “gán” cho Nhà thơ Ngô Minh Hằng là “vợ” của “”.

” đây là Nhà thơ quân đội Lê Phi Ô, cựu Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng TĐ344ĐP/Bình Tuy, và là tác giả của bài văn xuôi loại truyện ngắn do tác giả gửi đăng lên trang web này đầu mùa xuân Đinh Dậu 2017 (chính xác là ngày Thứ Tư, January 18, 2017).

BKT nghi ngờ nên đã hỏi tác giả và được anh hoan hỉ chia sẻ như sau:
***Trích lời tác giả:
“Xin xác nhận và cũng xin nếu có thể T242 xác nhận với hhl…, câu chuyện nầy là chuyện thật của Lê Phi Ô, bà vợ của LPO là nhà thơ Nguyễn Phan Ngọc An hiện đang sống tại San Jose, California. Còn nhà thơ Ngô Minh Hằng không dính dáng gì đến chuyện (nầy) của Lê Phi Ô cả. (nếu cần hỏi lại bạn tôi, nhà văn Vương Trùng Dương ở Westminster California thì rõ: vuongtrungduong20@gmail.com). --LPO.”

Hết trích.



Wednesday, November 25, 2015

ĐƯỜNG TRĂNG























ĐƯỜNG TRĂNG


Tôi đáp chuyến bay đi thăm người bạn
Người bạn xa xôi cách nửa địa cầu
Chuyến bay đêm trăng, đường trăng dát bạc
Tôi thả hồn vào trong ánh trăng thâu

Ánh trăng bao la mênh mông vô tận
Nhuộm bạc bầu trời đen thẳm về đêm
Những nàng mây áo xiêm màu trăng mật
Tha thướt trong trăng, vạt áo bay mềm ...


Từng mảnh sáng như gương từ mặt đất
Đầy những trăng, loang loáng chạy theo tàu
Mặt biển, lòng sông, say trăng ngây ngất
Thấy tàu qua, đưa tín hiệu chào nhau

Đêm tuyệt diệu chỉ vài giờ ngắn ngủi
Rồi hừng đông thức dậy tiễn trăng đi
Tôi tiếc đêm trăng, sợ trăng hờn tủi
Thương quá trăng mà không thể làm gì ...

Thế mới biết những quyền uy tạo hóa
Những công trình, định luật của thời gian
Chỉ một phút mà đổi thay tất cả
Trăng đi qua, không níu được trăng vàng !

Sự hiện hữu của con người cũng thế
Có rồi không chỉ một sát na thôi
Mà cõi đời đã quá nhiều dâu bể
Sao người thêm thống hận nữa cho người !?

Sao chẳng ngộ đời chỉ là bến đợi
Đợi một hôm Thượng Đế gọi về nhà
Cả thân xác cũng thuộc về cát bụi
Thì đâu có gì thực sự của ta !

Đã ba năm hơn, hôm nay gặp bạn
Bạn đón tôi bằng đôn hậu tình người
Bao phiền toái bỗng xa mờ, phai nhạt  
Đường trăng này mới thực của ta thôi...



Song Châu Diễm Ngọc Nhân 





Sunday, October 18, 2015

VÔ MINH













VÔ MINH
(Cảm tác về kiếp nhân sinh theo diễn tiến trong hình.)


Bắt đầu từ thuở thơ ngây
Mối tình đôi trẻ là đầy bướm hoa
Thoắt thôi vào tuổi mười ba
Tình như thêm chút đậm đà vấn vương
Mười lăm, biết nhớ biết thương
Và tình mười tám toả hương ngọt ngào
Hai mươi lăm mở tiệc đào
Tặng nhau hoa cưới biết bao mặn nồng
Năm mươi năm nghĩa vợ chồng
Vui buồn, vinh nhục, góp công vun bồi
Nuôi con ăn học nên người
Lại lo hạnh phúc lứa đôi vuông tròn
Ngày mà phương trưởng phận con
Là ngày cha mẹ trí mòn, lực hao
Đường đời con xoải cánh cao
Tuổi đời cha mẹ tiêu dao ngắn dần
Mưa chiều nắng sớm hai thân
Nương nhau đoạn cuối đường trần mà đi
Và rồi như bóng chim di
Một người đi để sầu bi một người
Người đi tháp cánh về trời
Người còn, bên mộ lặng ngồi xót xa
Không lâu, vào một chiều tà
Người còn, lên chuyến xe hoa, tìm người
Tình xưa khắn khít không rời
Hồn nay lại quyết muôn đời bên nhau
Song song hai nắm mộ nâu
Chung lòng đất mẹ, chung bầu trời quê


Trăm năm vẫn một định đề
Từ vô minh lại trở về vô minh …



Song Châu Diễm Ngọc Nhân




__._,_.___

Sunday, October 11, 2015

ÁO CHỒNG

















ÁO CHỒNG



Hôm xưa cũng tại nơi này
Đường kim mũi chỉ ta may áo chồng
Kết xong hạt nút cuối cùng
Ta ôm chiếc áo vào lòng hân hoan
Chồng nhìn ta rất dịu dàng
Rồi hôn lên má nhẹ nhàng cảm ơn
Trời xanh như đã xanh hơn
Lòng ta hoa nở, đầy vườn nắng tươi

             ***
Hôm nay chỗ ấy ta ngồi
Đường kim mũi chỉ bồi hồi ta may
Rằng khuy này, hạt nút này
Đơm cho kỹ, chẳng để ngày sút ra
Sút ra thì áo chồng ta
Lỡ không có nút người đà cười chê
Chê rằng cô vợ vụng về
Tề gia nội trợ chẳng bề nào ngoan
Nói rồi, ta lại miên man
So khuy với nút đôi hàng song song
Hai tay ôm áo vào lòng
Ta đơm hạt nút cuối cùng vào khuy
Đơm xong, hôn áo thầm thì
Tỉ tê với áo như khi với chồng

               ***
Nhưng ai ... Hạ mới hết hồng
Thu chưa đủ lạnh mà lòng phôi pha !?
Trăng thì vẫn mảnh trăng ngà
Nhưng chồng thì đã vắng nhà từ lâu
Người xa đã mấy nhịp cầu
Ta ngồi đơm nút nhìn màu áo phai ...




Song Châu Diễm Ngọc Nhân



Saturday, October 10, 2015

EM, HOÀNG HẬU





EM, HOÀNG HẬU


Năm xưa dưới cội hoa đào
Gió lay hoa rụng vướng vào tóc mây
Em cười, má đỏ hây hây:
"Rằng em có đẹp thế này, như hoa?"
Trêu em, anh bỗng cười xoà:
"Ðẹp  chi ?  Em xấu như ma, đừng hòng!"
Em bèn phụng phịu má hồng
Mắt em hai giọt lệ trong, dạt dào
Lệ rơi trên phiến má đào
Cho anh dỗ đến thế nào cũng "không!..."

Thế rồi một sáng xuân hồng
Cô em má đỏ theo chồng vu quy
Nhìn theo từng bước em đi
Lòng tôi bỗng thấy có gì thương đau
Nhìn em hoa cưới cài đầu
Xót  xa tôi  nhớ những câu giận hờn
Muối nào sát ruột từng cơn
Dao nào chém thẳng xuống hồn em ơi...
Thôi tôi đã mất em rồi
Mất em khi chợt biết đời cần em
Hoa đào vẫn rụng ngoài hiên
Nhưng không rụng nữa xuống triền tóc mơ
Ai quay giùm lại tuổi thơ
Ðể cho hoa rụng vướng bờ tóc mây
Cười đi em, má hây hây
Hỏi đi, em đệp thế này, như hoa ?
Ðể tôi hôn cánh môi ngà
Thưa, em hoàng hậu của ta, một đời ...



Song Châu Diễm Ngọc Nhân







Sunday, May 17, 2015

RỒI CŨNG LÀ MÂY KHÓI


  









RỒI CŨNG LÀ MÂY KHÓI


Anh lại làm em khổ nữa rồi
Nhớ thương đâu thể chỉ trên môi
Nhớ thương là nỗi niềm tâm sự
Là của lời TIM, của nghĩa NGƯỜI

Anh lại làm em khổ nữa rồi
Làm sao em nói…nói sao vơi !
Xin anh đừng hỏi - xin đừng hỏi
Hãy để riêng em tiếng trả lời ....

Anh lại làm em khổ nữa rồi
Thiết tha đến mấy cũng đành thôi
Tình kia rồi cũng là mây khói
Cũng sẽ chân cầu, bọt nước trôi...

Anh lại làm em khổ nữa rồi
Nhớ thương... Anh nói, nói, anh vui
Nhưng em nghe nói thì không thể
Nén được trong tim nỗi ngậm ngùi

Anh lại làm em khổ nữa rồi
Càng nghe càng thấy tủi thầm thôi
Tim anh có cả trăm ngăn thế
Nào của riêng đâu chỉ một người !

Anh lại làm em khổ nữa rồi
Vâng, tình anh đó, mảnh tình rơi
Làm sao có thể hồi sinh được
Một trái tim đau đến rã rời ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân 


NHỮNG NỤ HOA HỒNG -






  






NHỮNG NỤ HOA HỒNG 
 Cho ngày Valentine


Từ lúc nào em đã nghĩ đến anh
Không biết nữa...ồ, lạ lùng quá đấy
Chỉ biết Thứ Hai, kể từ thức dậy
Rồi bâng khuâng vào cả giấc mơ hồng
 *
Thứ Ba nắng đầy, anh nhớ em không?
Còn em hả, em nhớ anh nhiều lắm
Nỗi nhớ mông mênh, dịu dàng, đằm thắm
Như người yêu nhung nhớ một người yêu
*
Thứ Tư, đường về em bước cô liêu
Quên mất hẳn tuổi hồn nhiên vụng dại
Để biết mình buồn, nỗi buồn con gái
Biết thở dài và biết cả suy tư
*
Thứ Năm, suốt ngày tuyết đổ âm u
Tim thấm lạnh, lạnh theo từng đồi tuyết
Bỗng Valentine thiệp anh gởi đến
Ngay dòng đầu, nồng ấm chữ Em Yêu...
*
Đọc thư anh trăm lượt cũng...chưa nhiều
Em say khướt cả một ngày Thứ Sáu
Trái tim hân hoan và từng hạt máu
Nở thành hoa chào đón tiếng yêu đầu ...
*
Em cảm ơn anh, giây phút nhiệm màu
Khi anh đến thăm em chiều Thứ Bảy
Anh nắm vội bàn tay em run rẩy
Nghe trần gian vang nhạc khúc thiên đường
 *
Ta trao nhau từng ánh mắt yêu thương
Ngày Chủ Nhật nắng tươi, màu rực rỡ
Này anh ơi, đóa hồng vừa chớm nở
Như tình yêu tuyệt diệu của đôi mình ...
*
Hãy nở tròn, hoa nhé, nụ hồng  xinh
Tình anh đấy, em vô cùng trân quí …

*
Song Châu Diễm Ngọc Nhân



LÀ MỘNG MÀ THÔI























LÀ MỘNG MÀ THÔI


Anh ngủ rồi, bây giờ em ngủ đi
Ngủ ngoan nhé, anh ru em thầm lặng
Ngủ đi bé cho ngày mai trời nắng
Hoa nắng vàng, anh hái tặng riêng em ...

Bé nhớ đưa tay vặn nhỏ ngọn đèn
Để ánh sao trời long lanh hơn nữa
Ngước mắt lên em, nhìn qua khung cửa
Sẽ thấy anh ngơ ngẩn đứng mong chờ

Ta cách xa nhau đúng chín múi giờ
Khi anh ngủ thì em còn thức đấy
Bình minh lên anh vươn vai trổi dậy
Anh ngủ rồi, giờ em hãy ngủ đi

Trong giấc nồng em chớp khẽ làn mi
Thế cũng đủ cho lòng anh đắm đuối
Xuyên không gian - dù không gian vời vợi
Anh thấy em cười trong giấc mơ hoa

Anh ru nhẹ nhàng, trầm bổng, thiết tha
Lời ru ấy, bài thơ em thích nhất
Lời Mẹ Dặn, hãy là người chân thật
Ghét hay yêu, luôn ngay thẳng tiếng lòng

Và chẳng bao giờ ngòi bút được cong
Không khuất phục trước bạc tiền, uy vũ
Anh vẫn hát, bé ơi, em cứ ngủ
Cho đêm xanh tròn giấc mộng xuân thì

Anh ngủ rồi, giờ em nhé, ngủ đi
Ôi lời nói dịu dàng âu yếm quá
Em bỗng giật mình, gối chăn lạnh giá
Nhận ra rằng là mộng đấy mà thôi


Vui với người ta anh bỏ em rồi ...



Song Châu Diễm Ngọc Nhân