Sunday, December 30, 2012

PHẢI KHÔNG EM






 PHẢI KHÔNG EM




Em có cả một mùa Xuân trước mặt
Có Thu xanh biếc lá ngủ trong hồn
Nắng Hạ hồng thẹn đỏ má hoàng hôn
Và Đông trắng long lanh ngời mắt tuyết


Em tiên nữ nên bốn mùa diễm tuyệt
Tôi ngẩn ngơ từng nét vẽ thiên đường
Thì ngập ngừng là hối hả nhanh hơn
Tim tôi đấy, cửa vào trăm cánh mở

Mời em thế nghĩa là lòng trộm nhớ
Dấu vân hài, ngọc giát, cánh sen tươi
Nhưng xin em bước nhẹ kẻo hồn tôi
Tan vỡ mất dưới bàn chân quyền lực !

Biết không em, đêm vẫn dài thao thức
Giấc mê cuồng ngào ngạt phấn hương say
Xin một lần tình bát ngát cung mây
Cho rực rỡ xanh màu trăng huyền thoại

Thì đúng thế, bỗng nhiên tôi khờ dại
Khi em cười nửa nụ, nét vương phi
Hơn là yêu, hình như cả cuồng si
Tôi tự nhủ : Có đâu là quá đáng !

Phải không em ?  Hay là tôi lãng mạn
Vườn địa đàng hoang tưởng bước chân mê ?
Thú thật với em, tôi lạc đường về
Và em nhỉ, vẫn không là quá đáng !

Phải không em ?  Một vầng trăng ngọc nạm !


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

DẶN DÒ

















DẶN DÒ


Anh có đến thăm em xin bước nhẹ
Kẻo nắng hồng vỗ cánh sẽ bay đi
Đôi thiên nga chưa kịp tiếng thầm thì
Mà đã thẹn. Trời ơi là tội nghiệp !


Nếu đang đi anh cũng đừng đi tiếp
Để thời gian chờ đợi sẽ dài thêm
Để đường xa sỏi đá cũng êm đềm
Và hai cõi nhớ mong còn mong nhớ ...



Cảnh có lạ cũng xin đừng bỡ ngỡ
Bởi vì mây muôn thuở có ngừng đâu
Bởi một lần mình bẽn lẽn nhìn nhau ...
Có phải thế, anh ơi, là tất cả ???



Có phải thế, khi em hồng đôi má
Vành nón nghiêng che nửa mặt trời tròn
Và khi anh dừng lại dấu chân bon
Để khao khát một trời vui nắng gội



Và nếu đến, xin anh đừng bước vội
Kẻo không gian vụn vỡ rất vô tình
Để linh hồn còn nguyên nụ thủy tinh
Được rực rỡ một loài hoa bất tử !





Song Châu Diễm Ngọc Nhân






Saturday, December 29, 2012

CHỊ ƠI, ĐỪNG GIẬN ...



CHỊ ƠI, ĐỪNG GIẬN ...


Ngày xinh má đỏ môi hồng
Áo màu bạch ngọc theo chồng vu qui
Em nhìn theo bước chị đi
Mà hai giọt lệ trên mi vỡ oà
Chập chùng mỗi phút một xa
Nhỏ nhoi bóng chị nhạt nhoà lòng em
Chị ơi, xác pháo đầy thềm
Làm tan giấc mộng êm đềm thơ ngây
Bắt đầu từ phút này đây
Cùng chồng chị sẽ đắp xây mộng đời
Dù mưa hay nắng chị ơi
Pháo bay, rượu tiễn, hoa cười... là xong!
Trời xanh ghen ghét má hồng
Nên duyên không được như lòng ước mơ
Niềm riêng từ bấy đến giờ
Dư âm là những bài thơ tuyệt vời
Chị ơi, đừng giận một người
Len vào tim chị một thời gieo thơ
Cũng thôi, đừng trách, đừng ngờ
Rằng ai đã lỗi hẹn chờ... rằng ai...
Đập tan giấc mộng thiên thai
Để tình là tiếng thở dài bơ vơ
Chị ơi, chị có đâu ngờ
Chị đi, người cũng thẫn thờ nhìn theo
Tia nhìn tim vỡ hồn xiêu
Đau thương bởi một tình yêu không thành ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân



VỚI CỐ NHÂN




VỚI CỐ NHÂN



 Thuở ấy ngây thơ, biết chẳng nhiều
Hai nhà chung một ngõ thân yêu
Mận hàng xóm nở đầy hoa trắng
Gió thổi làm hoa rụng ít nhiều ...

Anh đã gom từng mỗi cánh hoa
Cho em - nhờ gió chuyển - làm quà
Hoa bay theo gió đi muôn nẻo
Đậu xuống sân em những cánh ngà

Vài cánh vương lên mái tóc mềm
Anh cười khúc khích: "thế, xinh thêm !"
Rồi gom lá mận ta bày tiệc
Hai đứa mời nhau ở bậc thềm

Có những chiều tan buổi học về
Trời mưa, bùn ngập phủ đường đi
Giúp em, anh đã mang giùm vở
Vì ngại đường trơn, lỡ ngã thì ...

Tập ướt, ngày mai, lúc đến trường
Nếu thầy giáo phạt, thấy, anh thương !
Có hôm em bị người ăn hiếp
Không kiếm, anh làm Đại Hiệp Vương !

Vun vút, thời gian bóng vó câu
Qua bao dâu biển, trải bao sầu
Tay bồng tay dắt, em nay đã ...
Nhưng thế còn anh!  Anh ở đâu ???

Anh ở phương nào? Anh ở đâu ?
Em xin tạ lỗi đến nghìn câu !
Anh ơi, khi biết thì em đã
Làm lỡ duyên ta, vỡ mộng đầu ....


Song Châu Diễm Ngọc Nhân





Tuesday, December 25, 2012

TỰ DỖ



TỰ DỖ 



Tôi chờ đã mấy hôm nay
Bác đưa thư bỏ lối này không qua
     Tại trời cuống quít mưa sa
Hay là tại nắng mượt mà, bác quên ?
     Xin đừng tại bởi không duyên
Thư không đến, chỉ muộn phiền đến thôi !
     Vâng, tôi đợi đã lâu rồi
Cành sầu mấy độ lá rơi âm thầm
     Dấu chim bóng cá mù tăm
Cuối miền vô thức ầm ầm sóng sôi
     Vắng thư, nắng cũng không cười
Gió không mát được lòng người chờ thư
     Hay là giữa nẻo tâm tư
Tình ai đổi hướng nên chừ tình xa ?
     "Không đâu, người chẳng quên ta
Bác đưa thư ấy đến là chậm thôi !"
     Thế là tôi lại ... dỗ tôi
Trong cơn mộng huyễn với lời ru xanh
     Vì rằng tôi đã yêu anh
Mà anh thì lại vô tình. Khổ không ?
     Ngày mai ... có lá thư hồng
Bác đưa thư đặt vào lòng thùng thư !!!


Song Châu Diễm Ngọc Nhân







Sunday, May 20, 2012

TẠ TÌNH




TẠ TÌNH

Thì ra lòng vẫn còn rung động
Khi gặp trong mơ một bóng hình
Cứ tuởng đài tim băng giá mãi
Nào ngơ tan chảy dưới bình minh !

Nào ngờ khi mắt chìm trong mắt
Là tảng băng kia bỗng vỡ oà
Và lúc lòng còn nghi ngại nhất
Thì niềm tin cũ bỗng khai hoa

Niềm tin ngày cũ nâng ta dậy
Đốt lửa cho ta ấm lại lòng
Đẩy khối đau thương vào dĩ vãng
Khơi nguồn hạnh phúc, một dòng trong !

Anh gieo hạnh phúc cho ta biết
Hương vị yêu thương rất ngọt ngào
Ta muốn quên đi đời xảo độc
Anh lay ta dậy với ca dao

Anh lay ta dậy bằng ngôn ngữ
Của trái tim yêu rất thật thà
Ta ngủ như nàng công chúa ngủ
Bởi bà phù thủy vốn gian ngoa

Anh như hoàng tử từ xa đến
Hôn nhẹ môi nàng một nụ hôn
Làm cả cung đình bừng sống lại
Chao ơi, tượng đá có linh hồn !

Hoá thân, thoát xác từ pho tượng
Để biết tình yêu quả nhiệm màu
Ta cảm ơn anh không thấy đủ
Thơ vàng xin dệt tạ tình nhau !


Song Châu Diễm Ngọc Nhân







NGỦ NGOAN


NGỦ NGOAN


Ngủ ngoan, anh bảo "ngủ ngoan"
Đừng thao thức nữa mà làm khổ anh
Cũng đừng ngáy nhé, ái khanh !
Kẻo không, Trẫm lại giật mình nhớ thương
Hồn chùng thêm nữa tơ vưong
Và lòng say nữa mùi hương của lòng
Đêm nay sáng qúa, trăng trong
Trăng thì sáng thế, sao lòng âm u ...???
Nếu như...anh nhỉ...nếu như.....
Tay anh làm gối thì mơ em tròn
Ngủ ngon, em sẽ ngủ ngon
Nhưng em... ngáy nhẹ để còn... thức anh
Giật mình giữa giấc đêm thanh
Có em trong cõi mộng xanh dịu dàng
Ghé môi, hôn rất nhẹ nhàng
Hôn bờ mi lụa, hôn làn tóc trăng
Anh dìu em đến cung Hằng
Môi thơm, ngọt lịm đường răng em cười ...
Ngủ ngoan, em ngủ... anh ơi...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân








THƠ VÀ NGƯỜI THƠ



THƠ VÀ NGƯỜI THƠ


Thơ là mộng và người thơ trong mộng
Khi người mang giai điệu phổ vào thơ
Khi người mang hình ảnh tự trong mơ
Qua nét bút, vẽ nên thành hiện thực


Và lòng họ nhiệm màu từng cung bực
Trong phím đàn trầm bổng phổ vào thơ
Họ tương tư, ước vọng, họ mong chờ
Họ mộng tưởng, cõi mơ mà cõi thực


Trong cõi mộng, họ cùng thơ thổn thức
Để tâm hồn rung động, toả yêu thương
Hạnh phúc là đây, giữa chốn vô thường
Họ sáng tạo cõi trời riêng: bất tử


Cõi trời ấy họ xây bằng ngôn ngữ
Và thăng hoa bằng nét nhạc, nguồn thơ
Của cõi đời và của cõi chân như
Trong cõi mộng mà vô cùng cõi thực !


Thực luyến mộng và mộng mang quyền lực
Đưa cõi đời rất thực tới trời mơ
Mơ rất đầy, mơ đọng lại thành thơ
Thơ là mộng và người thơ trong mộng....



Song Châu Diễm Ngọc Nhân



Sunday, March 18, 2012

NHỚ BẠN


NHỚ BẠN

(Về Trần Thị Băng Tâm, để nhơ’ một thời
 ở trường Quốc Tuấn - Lê Bảo Tịnh, Saigon)
 


Tâm ơi, tao lại nhớ mày
Hai mươi năm lẻ ở đây rất buồn
Đã đau vì nỗi quê hương
Lại buồn vì cảnh tha phương lạnh lùng
Nắng mưa, sương tuyết, bão bùng
Không mày, đâu thể ai chung nỗi sầu !
Nhớ xưa hai đứa có nhau
Chung trường, chung lớp, chung màu tương lai
Chung nhau những chuỗi cười dài
Và chung cả nỗi u hoài vấn vương
Chung từng trái cóc cổng trường
Và chung bóng mát con đường thanh xuân


Thế rồi hai đứa bạn thân
Thành đôi vợ lính, đứa gần, đứa xa
Sài gòn, tao ở lại nhà
Miền Trung thăm thẳm, mày ra theo chồng
Thăm nhau, thư viết đôi dòng
Cho vơi nhẹ bớt chút lòng nhớ nhau


Và rồi đất nước thương đau
Trôi theo cơn lũ, đời sầu ngẩn ngơ
Hai con cò trắng bơ vơ...
Nuôi chồng, gánh gạo, bất ngờ...gặp nhau !!!
Mừng mừng tủi tủi đôi câu
Hai con cò lại hai đầu sông xa

Nay tao đến nước người ta
Còn mày không biết đang là ở đâu
Tìm mày, thì đã tìm lâu
Bóng chim tăm cá, nhịp cầu mù xa

Mình tao, sống kiếp không nhà
Hai mươi năm lẻ đời da diết buồn!
Thương mày, nhớ đến mày luôn
Phương nào ? Cuộc sống vui, buồn, hở Tâm ???



Song Châu Diễm Ngọc Nhân



SÁM HỐI



SÁM HỐI
(Cảm tác sau khi xem bức ảnh "Cổng Giáo Đường"
 của nhiếp ảnh gia Văn Vũ - Houston)




Thôi anh nhé, luyến lưu làm chi nữa
Định mệnh buồn tôi biết sẽ phần tôi
Tình phù du như một thoáng mây trôi
Anh giữ lấy cho tròn lời gian dối

Tôi trở về để mong hồn cứu rỗi
Để tim hồng lành lại vết thương xưa
Để nhiệm màu xanh lại những vần thơ
Trong bất diệt của tình yêu Thiên Chúa

Trả lại anh : đây tiếng cười rạng rỡ
Những vòng tay và quấn quít môi hôn
Tôi giữ cho tôi một mảnh đời buồn
Sau cánh cửa giáo đường nghiêm kính ấy

Để đau thương ngút ngàn như sóng dậy
Nở thành hoa trong sám hối ăn năn
Mỗi bước chân là vạn nỗi cách ngăn
Là chối bỏ phù vinh đầy hệ lụy

Xin Chúa rộng vòng tay Chân - Thiện - Mỹ
Đón con về sau một chuyến đi hoang
Để con quỳ và chiêm ngưỡng Tôn Nhan
Xin tưới mát hồn con ơn Thánh Hoá !


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


Saturday, March 17, 2012

MÙA ÐÔNG MIỀN BẮC MỸ





MÙA ÐÔNG MIỀN BẮC MỸ


Mới bốn giờ chiều trời đã tối thui
Ðêm dài qúa, đêm lạnh lùng, vô vị
Ôi đêm đông ở xứ người, Bắc Mỹ
Sao nhớ Sài Gòn, nhớ qúa đi thôi ...

Hỡi Sài Gòn yêu dấu của tôi ơi
Ðâu thuở đến trường đi bằng xe đạp
Ðâu những tiếng cười hồn nhiên bát ngát
Ðâu tuổi học trò lắm mộng nhiều mơ

Và những mùa xuân không hẹn không chờ
Chợt chín đỏ trên má hồng trinh nữ
Ðể anh dìu em vào đường tình sử
Hoa biển nở tròn, nắng biển mênh mông

Rồi bến xa tàu hơn bốn chục năm
Bến hóa đá và tàu thì khắc khoải
Ðịnh mệnh nào đã giơ cao lưỡi hái
Chém vào tim, bức tử cuộc tình hồng

Trái tim em, từ đấy, một mùa đông
Lạnh tê tái như chiều nay, Bắc Mỹ
Bởi vết tâm thương ngày đêm máu rỉ
Làm xuân xanh không nắng ấm mặt trời

Em nhớ Sài Gòn... nhớ lắm ... anh ơi ...
Xé tờ lịch nghe đau ngày tháng cũ
Xưa, chiều Sài Gòn chúng mình dạo phố
Nay, mùa Ðông Bắc Mỹ lạnh vô cùng ...

Nhưng bảo về thăm, em sẽ nói không
Vì sông núi vẫn còn kia, tàn ác
Em sẽ về ngày quốc ca cùng hát
Và cờ vàng bay ngập khắp trời quê


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


Wednesday, February 15, 2012

NỤ HÔN HUYỀN SỬ





NỤ HÔN HUYỀN SỬ


Mặt đối mặt mà còn ngờ huyễn ảnh
Tay trong tay mà tưởng vẫn muôn trùng
Phải là anh, chàng Hoàng Tử đấy không
Vừa hôn nhẹ cho em bừng tỉnh giấc ?

Đây là mộng hay là đời rất thật
Mà thơ em say qúa rượu đào nguyên
Mà tim hồng rộn rã nhịp tiền duyên
Khi trân trọng vinh tôn anh Hoàng Tử

Em, Bạch Tuyết, chờ nụ hôn huyền sử
Để thần kỳ sống dậy cả hoàng cung
Giấc ngủ em hoang tím cõi vô cùng
Lửa hy vọng đã phai tàn, mỏi mệt

Trong tuyệt vọng, nhiệm màu anh đã đến
Khoảng địa cầu một phút bỗng thăng hoa
Hãy ôm em và chớ lỏng tay ra
Để vũ trụ long lanh màu hạnh phúc

Em thảng thốt giữa tuyệt vời cung bậc
Bởi hồn  anh, nguồn  lửa ấm tình yêu
Cảm ơn anh đến mấy  cũng không nhiều ....


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

TÌNH QUÊ




TÌNH QUÊ


Trúc xanh em thắt lưng xanh
Gặp anh ngoài ngõ và anh trầm trồ
Người đâu dễ mến thế cơ
Chao ơi, một dáng tiểu thơ dịu dàng
                        *
Mùa xuân năm ấy hoa vàng
Em xem hát ở đình làng, gặp anh
Anh mời em miếng trầu xanh
Em không dám nhận nên thành không quen
Về nhà em nói với em
Mãi sang năm mới được xem hát đình !
                        *
Hè về sen nở càng xinh
Em ra hồ biếc một mình hái sen
Khăn hồng, yếm thắm, đường quen
Gặp em, anh chẳng mời em trầu tình
Nhưng anh hỏi chứ cô mình
Mẹ cha đã hẹn duyên lành đâu chưa ?
Thẹn thùng em chẳng dám thưa
Nhưng lòng muốn nói rằng chưa chốn nào
(Ý còn chờ bậc anh hào
Bõ công chuốt liễu trau đào điểm trang!)
Em về, đêm ấy trăng vàng
Ngồi bên hiên vắng mơ màng nhớ ai
                          *
Mùa Thu biếc đỉnh non đoài
Thắt lưng hồ thủy, áo dài nâu non
Mặn mà yếm thắm lòng son
Ðoan trang xách chiếc giỏ tròn hái dâu
Vườn dâu ở ngõ Thượng Cầu
Gặp anh xóm Hạ, ướm câu ân tình
                          *
Ơi cô mình, hỡi cô mình
Thuê anh kéo kén dệt xinh lụa ngà
Chăm lo bác mẹ tuổi già
Nuôi con, việc nước, việc nhà, làm chung
                         *
Em nghe, thẹn đỏ má hồng
Quay đi hờn dỗi nhưng lòng đơm hoa ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân



Saturday, January 28, 2012

XIN HÃY VÌ NHAU



XIN HÃY VÌ NHAU


Người về mang trọn niềm vui
Còn băn khoăn ấy thì người bỏ quên
Chào nhau một nụ cười hiền
Mà nghe gió gọi trăm miền bâng khuâng
Hỏi tên, tôi nói: Tường Vân
Hỏi nhà, tôi nói: Thưa gần đây thôi
Bỗng dưng tôi thấy đời vui
Thấy bờ má đỏ thấy môi son hồng
Thấy hồn sóng nổi mênh mông
Thấy hoa xuân nở trong lòng mùa xuân
Nhưng rồi người vội bước chân
Để thơ tôi lại từng vần xót xa
Nhìn theo, mắt lệ tôi nhoà
Tiễn nhau, tiếng nấc vỡ oà trên môi
Người về có biết rằng tôi
Bơ vơ đứng giữa đất trời hoang vu
Tháng này đầu đã vào Thu
Sao hồn có bóng sương mù bay ngang
Sao thơ đau đớn từng hàng
Sao lòng xót cảnh bẽ bàng chia phôi
Chiêm bao gọi khẽ tên người
Ai đem mộng thả giữa trời gió mưa!
Người về đã đến nơi chưa
Hãy xin giữ chút hương thừa vì nhau...



Song Châu Diễm Ngọc Nhân




Monday, January 16, 2012

KHÓI CAY


     KHÓI CAY


Ngày mai em đi lấy chồng
Ngày mai thuyền chở sang sông một người
     Ngày mai trong tiếng pháo vui
Rồi anh sẽ thấy em cười hân hoan
     Sẽ hiền như một vợ ngoan
Cùng chồng chuốc rượu họ hàng, thân, quen
     Má hồng em sẽ hồng thêm
Mời anh ly nữa cho mềm môi nhau
     Anh xem, này áo cô dâu
Này hoa, này lược cài đầụ Đẹp không ?
     Này đây là hộp phấn hồng
Em thoa lên má cho chồng thương hơn !
     Còn đây nữa, thỏi son thơm
Tô cho mất dấu môi hôn ngày nào
     Em cười, mắt vẫn đầy sao
Khói cay.  Một chút lệ trào.  Thế thôi !
     Thật mà, thật đấy, em vui
Mời anh với lại ... một người ... nâng ly !
     Để mừng em buổi vu quy
Anh ơi khói pháo cay gì mà cay !
 
Song Châu Diễm Ngọc Nhân





CƠN MƯA MÙA ĐÔNG




CƠN MƯA MÙA ĐÔNG



Em hay chăng em trời đang vào Đông
Âm u mây chiều giăng tơ mênh mông
Ta nghe tương tư về trong trăng sao
Thương em tình buồn, em nơi phương nào ?

Em xa xôi rồi, em thân yêu ơi
Từ khi ta làm chim bay bên trời
Em là hoa đào cao sang cung tiên
Hoa và chim trời sao tròn tơ duyên !

Nên em yêu ơi, tình hồng chia phôi
Bao năm lòng ta đau thương nhiều rồi
Em đi bên chồng xinh tươi đêm nay
Môi em nồng nàn, em cười vui say ...

Ta nhìn theo em mà lòng chơi vơi
Trên mi rưng rưng long lanh tình đời
Ôi, cơn mưa buồn mùa Đông đi qua
Trôi phăng bao nhiêu dư âm hiền hòa !
 
Song Châu Diễm Ngọc Nhân