Thursday, September 29, 2011

CHUYỆN TÌNH HAI NHÁNH SÔNG







CHUYỆN TÌNH HAI NHÁNH SÔNG


Mới vỡ lòng yêu đã đắng cay
Đã xanh sóng mắt lệ vơi đầy
Đã nghe xa xót mầm ly biệt
Đã cõi lòng đau bởi đổi thay

Mới vỡ lòng yêu đã tủi hờn
Đã hồn giông bão, đã nguồn cơn
Đã tan nát cả khung trời mộng
Đã đứt dây tơ giữa tiếng đờn

Mới vỡ lòng yêu chửa mặn nồng
Mà đường tình sử đã rêu phong
Vì tôi không biết - anh không thấy
Hay thấy mà anh chẳng bận lòng ?

Hay biết mà tôi lại chẳng ngờ
Trải lòng, đắp mộng, dệt tình thơ
Ôi lầu tình ái xây trên cát
Thì có hơn gì một giấc mơ ....

Khôn lớn thêm ra hiểu rõ mình
Trái tim băng gía chẳng hồi sinh
Thì ta, hai nhánh sông về biển
Đã lạc xa nhau vạn hải trình !

Đành vậy, xin anh chớ bận lòng
Chào nhau chia biệt thế là xong
Trăm năm sau đó còn ai nhớ
Để khóc cho tình hai nhánh sông


Song Châu Diễm Ngọc Nhân




TRANG NHẬT KÝ





TRANG NHẬT KÝ


Đã trễ lắm rồi, hỡi người năm cũ
Anh tìm tôi hình như qúa muộn màng
Dù lòng giấy vẫn đau từng nét chữ
Nhưng cuộc đời, nhật ký đã sang trang ...

Nhật ký sang trang, từng trang đẵm lệ
Lệ thương mẹ hiền thăm thẳm đất sâu
Lệ xót quê hương nổi chìm hưng phế
Lệ tủi cuộc tình lạc bóng hải âu

Lệ sầu hận trên con thuyền biệt xứ
Chở niềm đau vong quốc đến quê người
Và khóc mãi một giang sơn bức tử
Gục dưới vuốt nanh của cuộc đổi đời !

Gục dưới vuốt nanh của bày dã thú
Anh kiếp tù xiêu lạc chốn rừng thiêng
Tôi, chiếc thuyền nan giữa luồng sóng dữ
Giữa biển đời, vẫn nặng nỗi đau riêng

Bao năm qua kiếp bèo mây tan lạc
Ta, sông đời hai nhánh chẳng ngừng trôi
Anh có lúc nào thấy lòng muối xát
Và hỏi vì sao người phải xa người ...?

Đêm vẫn lạnh, sương đã pha màu tóc
Tôi nhận tin anh giữa buổi thu tàn
Đọc thư bồi hồi nhớ thời tuổi ngọc
Nhưng muộn rồi ...nhật ký đã sang trang ....



Song Châu Diễm Ngọc Nhân


NHỚ ...




NHỚ ...

Chao ơi, nhớ qúa thế này
Hôm qua và cả ngày nay thẫn thờ
Nghiêng lòng rót nhớ vào thơ
Đã toan gởi gió, em nhờ tặng anh
Nhưng thơ viết mãi không thành
Rối tung bằng trắc, em đành ... xé thơ !
Xé thơ xong, giận mình khờ
Vụng về giận bút, hững hờ giận anh ...
Chữ tình thì đẹp như tranh
Mà sao chữ nhớ lại thành lệ rơi
Nhớ chi nhớ đến nẫu người
Để thơ lạc giữa đất trời nhớ thương ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

EM VẪN ĐỢI CHỜ





EM VẪN ĐỢI CHỜ


Em vẫn ước một vòng tay thân ái
Một bờ vai cho em tựa mảnh đời
Để lúc vì đời, nước mắt em rơi
Được thông cảm thấm khô từng ngấn lệ

Em vẫn ước trên nẻo đường trần thế
Có một người tri kỷ bước bên em
Để tuyết sương mưa nắng hoặc trời đêm
Em không ngã, nhờ bàn tay nâng dắt

Em vẫn ước giữa dối gian muôn mặt
Có một con tim đôn hậu, thật thà
Để dại khờ em không biết nhìn xa
Cũng chẳng sợ bị một người lừa dối

Em vẫn ước khi quê lên tiếng gọi
Khi giang sơn chìm đắm bởi hung tàn
Có một tấm lòng trung nghĩa Việt Nam
Yêu tổ quốc cho em thầm hãnh diện

Em vẫn ước khi lòng đời dâu biển
Khi tình đời đầy thay trắng đổi đen
Vẫn có một người cương quyết cùng em
Không bỏ cuộc dù trùng khơi gió bão

Em vẫn bơ vơ giữa đời điên đảo
Nửa của em ơi ... em vẫn đợi chờ ....


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

THIÊN KIỀU



THIÊN KIỀU


Em cười, con mắt có đuôi
Có xinh má lúm, có tươi môi hồng
Có tình như hạt sương trong
Có hồn thanh thoát, có lòng ngây thơ
Bên em, gian khó bỗng mờ
Đường trần chợt đẹp như mơ giữa đời
Say hương, mộ sắc, yêu người
Vì em tôi phải ngược xuôi với tình
Em cười cái miệng đã xinh
Cái răng lại khểnh, cột đình cũng xiêu
Bao lần toan ngỏ lời yêu
Nhưng khi đối mặt, lại nhiều nhớ - quên ...
Em ơi, nếu phải là duyên
Xin em nhẹ gót xuống thuyền cùng tôi
Cười đi em, mắt có đuôi
Để tôi giã biệt cuộc đời tịch liêu

Tim đơn, mộng dáng thiên kiều ...
Với bàn tay trắng ...có liều không em ?


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


TRẢ LỜI






TRẢ LỜI
(Riêng cho cánh Hải Âu)


Như cơn gió thổi bay làn tro phủ
Đốm than hồng ngậm lửa lại bùng lên
Mấy chục năm tưởng tình vào qúa khứ
Tiếng phôn reo, sóng dậy bỗng trăm miền


Đã mấy chục năm sông đời chia cách
Mình xa nhau không cả vẫy tay chào
Mấy chục năm rồi cạn khô nước mắt
Tôi vẫn hỏi thầm nguyên cớ vì sao ...


Nguyên cớ vì sao ? ... Trả lời sao nhỉ
Tôi ngu ngơ hay anh đã thay tình
Tôi giận tôi vì tôi không thể nghĩ ...
Đến một người nào dù muốn quên anh


Bên kia đầu dây anh rằng định mệnh
Đã vọc bàn tay vào mỗi cuộc đời
Ồ, hay đấy, cứ đổ thừa số phận
Để điên cuồng bão tố được khuây nguôi ...


Anh trách tôi mấy lần anh gọi đến
Anh nhắn, anh chờ sao cứ làm thinh
Bởi, chúng ta, hai con tàu rời bến
Cùng ra khơi nhưng ngược nẻo hành trình


Và anh sẽ chẳng bao giờ được biết
Mấy chục năm dài ở chốn chân mây
Có một kẻ dại khờ ôm tiền kiếp
Ôm một mối tình sương khói trong tay


Nên tôi muốn trả lời bằng im lặng
Để vui buồn tôi cất giữ riêng tôi
Xin đừng trách hoặc hờn mưa giận nắng
Anh nhớ cho, ai in trước thiệp mời ?



Song Châu Diễm Ngọc Nhân



NÓI VỚI NỬA KIA




NÓI VỚI NỬA KIA


Này,
Một nửa của ta ơi!
Mình đã tìm thấy nhau
Và chạy đến với nhau bằng đôi hia bảy dặm
Bằng tốc độc con thoi
Nên hai đứa quay lơ chóng mặt say đời
Quên tất cả bao tầng chướng ngại
Để chỉ nói với nhau những lời êm ái
Bằng nồng nàn nhịp đập đôi tim
Chẳng một ngày nào đường dây điện thoại được yên
Bởi cả hai đầu dây
Cùng có một trời tình yêu cửa mở
Cùng tha thiết một nỗi niềm thương nhớ
Cùng đau lòng khắc khoải chuyện quê hương

Đôi ta gặp nhau....
Chuyện cũng bình thường !
Như tất cả mọi bình thường thiên hạ
Nhưng sau khi mình gặp nhau
Thì lại có bao điều rất lạ
Lạ vì tình yêu mạnh như trái phá
Ngút lửa đôi tim
Nên rộn rã yêu thương và mải miết đi tìm
Một chân trời hạnh phúc
Một chân trời của tình yêu đích thực
Trong những điểm tương đồng
Trong thủy chung riêng của ân nghĩa vợ chồng
Trong trung thành chung của tình đất nước
Dầu đôi lúc nắng mưa mình không biết trước
Nhưng đã làm đời thêm nụ thêm hoa
Làm tình yêu kết trái hiền hoà
Và hai đứa lại quay lơ trong vòng quay chóng mặt
Một vòng quay hiếm hoi tưởng không có thật
Của tình yêu đã được thăng hoa
Phải thế không anh hỡi một nửa của ta ?
Thiếu nửa ấy, đời không còn ý nghĩa!
Bởi tình mình là món quà Thượng Đế
Thưởng đôi ta làm đẹp nghĩa cuộc đời
Xin cảm ơn Người, Thượng Đế của ta ơi
Và cảm ơn anh
Hỡi một nửa của em vô cùng tuyệt diệu !!!

 

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

ĐÊM TRẮNG



ĐÊM TRẮNG


Cả đêm không ngủ chút nào
Tại sao ? biết trả lời sao với người !
Nếu như ý nhị mỉm cười
Thì người có hiểu rằng tôi nói gì ?
Hay là lặng lẽ quay đi
Để che đôi giọt lưu ly lăn dài
Thì ai có biết cho ai
Vì sao nước mắt u hoài lại rơi ...
Dẫu cho thưa thật một lời
Thì người có cảm thông tôi ít nhiều ?
Vâng ... vì ai rắc ... hương yêu ...
Hương bay lạc với gió chiều đến đây...
Gió chiều làm mắt tôi cay
Làm lòng tôi chạnh nhớ ngày xuân xưa
Để trời đổ những cơn mưa
Hồn tôi lạnh bởi gió lùa vào tim
Thương đời biền biệt cách chim
Thương mình chiếc bóng lặng im bên đời


Giận ai hay trách gió trời
Gởi hương chi để làm tôi tủi lòng !
Gía như gió ấy vẫn trong
Thì đêm không trắng, thì dòng lệ khô ....


Song Châu Diễm Ngọc Nhân




THƠ XUÂN VIẾT CHO NGƯỜI TÌNH




THƠ XUÂN VIẾT CHO NGƯỜI TÌNH


Muốn viết thơ xuân với giấy hồng
Gởi về anh đấy. Anh vui không ?
Vì em muốn nói cho anh rõ
Chỉ với riêng anh - chuyện của lòng !


Nói với anh rằng khi nắng tươi
Em không muốn nắng thấy em cười
Cũng không muốn gió vin tà áo
Và cánh mây xanh đứng ngẩn người


Ngay cả vầng trăng - Trăng mộng mơ
Nếu trăng tình tứ ghé vào thơ
Anh ơi, em sẽ không vui được
Vì ngại anh buồn. Anh biết chưa ?


Cơ khổ, Em tìm đã mấy Đông
Giấy kia hiếm quá. Hiếm như lòng!
Mà Xuân sắp đến, làm sao để
Viết gởi cho người em nhớ mong ...


Mực ở nơi nào ? Anh ở đâu ?
Nếu như giấy ấy chẳng phai màu
Nếu như anh đúng người em mộng
Xin với Trời cho ta có nhau

Em sẽ theo anh đến cuối đời
Cho dù mưa nắng tuyết sương rơi
Để cùng chia sẻ niềm dâu biển
Và tặng cho nhau những nụ cười



Song Châu Diễm Ngọc Nhân

NẾU CÓ YÊU TÔI





NẾU CÓ YÊU TÔI

Nếu có yêu tôi
Xin yêu như yêu những vầng mây
Đứng từ xa mà ngắm
Dưới ánh mặt trời
Mây sẽ muôn hình và sắc màu đẹp lắm
Nhưng đến gần thì áng mây tuyệt phẩm
Do hóa thân, nước thở mà thôi
Và người chẳng còn nhìn thấy được tôi
Thì nói chi giữ lại


Nếu có yêu tôi
Xin hãy yêu như yêu lá rừng hoa dại
Hoa lá xanh tươi dù mưa dầu nắng dãi
Nhưng nếu đưa tay mà hái
Lá hoa kia sẽ nhạt sắc, phai màu
Để cuối cùng, tàn tạ
Tình yêu nồng nàn biến thành băng gía
Và mất nhau, hoa cũng như người
Hoa dại, lá rừng chỉ đẹp ở rừng thôi
Sẽ kệch cỡm khi trong bình, trong lọ


Nếu có yêu tôi
Xin hãy yêu như yêu làn gió
Để gió reo vui trên khắp đỉnh trời
Dù gió đến thăm đem dịu mát cho người
Nhưng người không giữ được
Bởi gió có phận đời muôn phương xuôi ngược
Đời của người cần lạc nghiệp, an cư



Nếu yêu tôi,
Xin yêu thật vô tư
Như yêu cảnh sông hồ trăng nước
Như thuở học trò yêu màu hoa phượng
Như thi nhân yêu từng nụ thơ ngà
Và xin người mở rộng lòng ra
Đừng yêu với lẽ thường tình cho đi, nhận lại
Bởi cánh gió, vầng mây, hoa rừng, cỏ dại
Là của đời, chẳng của riêng ai


Nếu yêu tôi,
Xin đau chung một nỗi u hoài
Quê ta đó, oan khiên còn chất ngất ...
Hờn chưa rửa Thì Tây Nguyên còn hận
Thì Hoàng Sa, Bản Giốc vẫn căm hờn
Có lẽ nào
Dân nước bấy tang thương
Mà ích kỷ, mình thờ ơ, ngoảnh mặt ..!
Xin hãy yêu quê bằng tre ngà, ngựa sắt
Bằng hịch, bằng thơ, bằng nhạc quân hành
Để khi nào tôi nhớ đến anh
Là nhớ đến người hùng trong quốc sử
Đừng mơ mộng chỉ yêu người thục nữ
Như đời thường trai gái yêu nhau
Vì một mai
Lẽ biến thiên, đời còn lại gì đâu
Ngoài một dấu chân in trên mộ đá


Song Châu Diễm Ngọc Nhân


GIÃI LÒNG




GIÃI LÒNG

Sao anh đùa thế với tình
Để em khờ khạo tưởng mình được yêu
Đề thơ lên mảnh lụa điều
Tặng em chi để em điêu đứng lòng ...
Anh đùa, có tội em không !
Khi tình anh đã mặn nồng với ai
Người ta cao quí trang đài
Môi thuyền mắt liễu gót hài son pha
Người ta ngọc nữ, tiên nga
Hoa hèn cỏ dại mới là em thôi !
Cho em thưa thật một lời
Em nào sánh được với người trong tranh ...
Nên dù em có yêu anh
Làm sao dám hẹn ân tình kiếp sau
Kiếp này dang dở duyên nhau
Em xin khâm liệm nỗi sầu thiên thu


Giãi lòng, anh hiểu lòng chưa ?
Dẫu em vụng dại lời thơ phân trần
Yêu em, xin hãy yêu thầm
Đừng đem thơ ướp hương trầm tặng nhau
Để mai lòng lắng hờn đau
Còn nhìn thơ lụa thương sầu thế nhân !


Song Châu Diễm Ngọc Nhân