Có giọt lệ nào như chợt ngọt
Vừa rơi trên má, thấm vào tim
Xa quê, trên bước đường lưu lạc
Mấy chục năm dài một bóng chim
Lòng vẫn đau thương từ vỡ tổ
Từ hờn vong quốc đắng trên môi
Bước chân đơn độc trên đường vắng
Vắng cả niềm tin, vắng nghĩa đời
Đêm lạnh, bút sầu, dòng mực nghẹn
Bỗng Người sưởi ấm "Bản Trường Ca ..."
Tháng Tư, Người biết tôi thao thức
Để dệt thơ đau gởi nước nhà !
Người nhắc "Khuya rồi, đi ngủ chứ "
Hẳn là Người ngại, nếu tôi đau
Một thân đơn chiếc, ai săn sóc
Ai xót xa ai giữa biển sầu ...
Người chẳng thích nghe câu "định mệnh"
Mà tôi vừa nói để khuây nguôi
Người rằng "Định mệnh cho dù có
"Đừng nói, lòng đau bởi mến người!"
Đọc lá thư Người, xin cảm tạ
Cảm tình tri kỷ lại tri tâm
Lời thư đơn giản, lời thăm hỏi
Nhưng ý sâu xa, ý quế trầm !
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
No comments:
Post a Comment