Thursday, September 29, 2011

MÙA THU TRĂNG MẬT









MÙA THU TRĂNG MẬT


Thu đến rồi em, lá đã vàng
Quê người, lòng đắng lệ ly tan
Xót em, hồng ngọc ngời trân quí
Và xót quê hương dưới bạo tàn

Dù kẻ chân mây kẻ cuối trời
Tình em son sắt sưởi lòng tôi
Bao năm một giấc mơ chung thủy
Bắc nhịp cầu Ô nối nhịp đời

Vẫn đậm hồn tôi những mộng chiều
Tan trường, rộn rã nhịp tim reo
Áo em, tà trắng như đôi cánh
Của một nàng tiên rất diễm kiều

Từng bước, theo em mỗi dấu chân
Nhưng sao khoảng cách chẳng thêm gần!
Đường chiều vì thế xanh bao mộng
Giấc mộng nào như cũng hóa thân

Em đẹp, mi cong, nét dịu hiền
Em, tiên giáng thế. Hỡi nàng Tiên !
Tên em tôi gọi thầm trong mộng
Để rộn niềm vui vẫn giấu riêng

Cứ thế, tình yêu tuổi học trò
Ngập tràn lý tưởng, chứa đầy thơ
Nên trong trắng lắm từ ngôn ngữ
Và một tương lai thắm hẹn chờ

Rồi bỗng đau buồn... đỏ tháng Tư ...
Tháng Tư đất nước hoá lao tù
Tháng Tư hờn oán cao thành núi
Tôi bỏ quê đi, chẳng giã từ !!!

Vong quốc, tôi trôi giạt xứ người
Em thì quê Mẹ, biển ngăn đôi
Thương em, xót nước, tôi ra biển
Nhìn sóng mà than với đất trời !

Tôi đợi từ lâu những bản tin
Việt Nam bất khuất đứng vùng lên ...
Đập tan tù ngục, tan xiềng xích
Giải thoát quê hương khỏi bạo quyền !

Tôi đợi và tôi đã nghẹn ngào
Khi nhìn dân nước bấy suy hao
Hỡi đâu Quốc Toản, đâu Phù Đổng
Sao mãi non sông ngập máu đào ?!

Một bữa, tiếng gì ... ô, tiếng vui
Dân ta dũng cảm gọi nhau rồi !
Và lời đáp lại vang như sóng
Cho một ngày mai rộn tiếng cười

Cho một quê hương hết nhục nhằn
Ngày xanh nắng ấm, tối vàng trăng
Từ đây, em hỡi, xuân đầy mộng
Người hết thù nhau, biển hết ngăn ...

Rồi những mùa Thu lá rất vàng
Vàng như sông núi buổi trùng quang
Bên nhau, ta dựng đời trăng mật
Xây một tình yêu ngát địa đàng


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

No comments:

Post a Comment