Thursday, September 29, 2011

MỘT THUỞ TRĂNG SAO




MỘT THUỞ TRĂNG SAO
( Riêng cho một cách hải âu)


Tôi vẫn hỏi lòng, tập thơ năm cũ
Những bài thơ khờ khạo tuổi vào yêu
Anh còn cất trong tháp vàng, tình sử
Để bâng khuâng tiếc nhớ một đôi điều

Hay xiêu lạc trên bước đường lữ thứ
Bụi thời gian, nắng gió đã phai mờ
Nhưng dù thế nào, anh không quên chứ
Bởi một thời thơ đã tặng anh thơ !

Bài thơ con con trên tờ giấy bé
Có đủ màu hồng- trắng –tím -vàng- xanh
Có nụ hoa non, có chàng bướm trẻ
Có chút ngây thơ, có chút trưởng thành


Có nỗi âu lo khi lòng biển động
Khi con tàu đạp sóng, vượt trùng khơi
Khi cuộc giao tranh, chiến trường sôi bỏng
Có mắt thơ sầu, có lệ thơ rơi ...


Anh có biết là anh không hề biết
Giọt lệ nào thơ đã khóc cho thơ
Khóc khi bo’ng con tàu xa biền biệt
Khóc bởi nhớ mong, lo lắng, đợi chờ

Hơn bốn mươi năm nghe tin người cũ
Mắt rưng buồn, nhắc lại tập thơ xưa
Anh bảo biển đời nghiệt ngòi sóng dữ
Để sóng xô tàu cách bến, xa thơ !

Hơn bốn mươi năm, từng ngày thầm lặng
Tàu dõi theo thơ, tiếc phút dạt dào
Thơ hướng về tàu , nhớ thời biển trắng
Và để thương về một thuở trăng sao ...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

No comments:

Post a Comment