Như cơn gió thổi bay làn tro phủ
Đốm than hồng ngậm lửa lại bùng lên
Mấy chục năm tưởng tình vào qúa khứ
Tiếng phôn reo, sóng dậy bỗng trăm miền
Đã mấy chục năm sông đời chia cách
Mình xa nhau không cả vẫy tay chào
Mấy chục năm rồi cạn khô nước mắt
Tôi vẫn hỏi thầm nguyên cớ vì sao ...
Nguyên cớ vì sao ? ... Trả lời sao nhỉ
Tôi ngu ngơ hay anh đã thay tình
Tôi giận tôi vì tôi không thể nghĩ ...
Đến một người nào dù muốn quên anh
Bên kia đầu dây anh rằng định mệnh
Đã vọc bàn tay vào mỗi cuộc đời
Ồ, hay đấy, cứ đổ thừa số phận
Để điên cuồng bão tố được khuây nguôi ...
Anh trách tôi mấy lần anh gọi đến
Anh nhắn, anh chờ sao cứ làm thinh
Bởi, chúng ta, hai con tàu rời bến
Cùng ra khơi nhưng ngược nẻo hành trình
Và anh sẽ chẳng bao giờ được biết
Mấy chục năm dài ở chốn chân mây
Có một kẻ dại khờ ôm tiền kiếp
Ôm một mối tình sương khói trong tay
Nên tôi muốn trả lời bằng im lặng
Để vui buồn tôi cất giữ riêng tôi
Xin đừng trách hoặc hờn mưa giận nắng
Anh nhớ cho, ai in trước thiệp mời ?
Song Châu Diễm Ngọc Nhân
No comments:
Post a Comment